Tôi tiến đến gần, mắt dõi theo từng cử chỉ của cô, giọng trầm ấm:
“Hôm nay 3 chúng ta sẽ đi Phú Quốc. Đây là chuyến đi trả nợ ân tình cho Sang, nhưng cũng là trải nghiệm riêng của ba chúng ta. Anh muốn nhắc lại cho em hiểu rõ theo ý anh, em phải vừa tự tin vừa hấp dẫn”
Cô quay lại nhìn tôi, ánh mắt lóe lên một chút đắn đo:
“Anh muốn em theo kiểu nào?”
Tôi mỉm cười, bước lại gần, đặt tay nhẹ lên eo nàng, cảm nhận làn da mềm mại và hơi ấm từ cơ thể cô tỏa ra. Tay tôi khẽ vuốt dọc hông, rồi chạm vào dây áo lót, nhẹ nhàng tách ra khỏi cơ thể cô.
“Em mặc váy maxi trắng xẻ tà này thật tuyệt. Nhưng áo ngực thì thôi, nếu em tin anh, hãy để trần hoặc dùng miếng dán ngực. Ngực em đẹp như vậy, chẳng cần gì che đậy.”
Tôi hạ giọng, nhìn thẳng vào mắt cô trong gương một tay xoa nhẹ ngực phải khiến đầu ngực nàng căng ra đây là yếu điểm của vợ tôi khi tác động vào ngực phải sẽ khiến nàng hưng phấn kỳ lạ, và tay kia vẫn lướt nhẹ lên eo, xuống hông:
“Quần lót lọt khe dây mảnh, vừa thoải mái, vừa đủ để ai tinh mắt nhìn gần cũng phải chú ý… nhưng nhớ, anh vẫn là người duy nhất được chạm vào em.”
Cô hơi đỏ mặt, lồng ngực khẽ rung theo nhịp tim xoa bóp tay tôi, vừa ngại ngùng vừa háo hức, trong khi tôi cảm nhận từng phản ứng nhỏ của cơ thể cô, như chuẩn bị cho một hành trình vừa thân mật vừa kích thích sắp tới.
Cô cúi xuống, chỉnh váy, khẽ cắn môi. Ánh mắt vừa ngại vừa rạng rỡ, lộ vẻ khao khát tinh tế khi thầy quần tôi cộm lên và tôi cũng nhanh lấy tay để đầu cô sát vào háng mình và nàng cởi khóa quần lôi con cặc khiêm tốn 15cm ra và nói.
“Em biết hôm nay sẽ là ngày đặc biệt… không chỉ đi chơi, mà còn là trải nghiệm. Em sẽ để ý cả anh và anh bạn thân này”
Tôi gật đầu, khẽ nghiêng xem vợ hôn nhẹ lên đầu cặc rồi nụ hôn dần mạnh hơn như nuốt tròn đầu cặc không khác khi thằng em phía dưới đang ăn cháo lưỡi với nàng, cảm nhận hơi thở cô dồn dập. Tôi liền kéo vợ dậy:
“Thôi tý chiều anh sau, giờ đi thôi Sang tới rồi”
Cô gật đầu, tay vuốt nhẹ thân cặc chồng rồi nhét vô lại chỉ hở đầu cặc rồi ngậm chặt mút mạch lên 1 tiếng “PÓC” kèm theo tiếng á nhẹ của tôi, khi đi xuống nhà tôi nhìn theo đường cong váy maxi vợ mặc lộ ngực và eo có 1 đường chỉ mỏng do quần lót cộm lên. Cảm giác vừa sở hữu vừa tò mò, chuẩn bị cho những khoảnh khắc cháy mắt sắp tới.
Chúng tôi ra taxi. Tôi ngồi sát cô, khi nàng chào hỏi Sang thì tay tôi khẽ đặt lên đùi, vuốt nhẹ qua cho váy lộ đùi trong ra. Cô hơi giật mình, mắt thoáng nhìn về phía Sang và tài xế taxi – cuộc chơi bắt đầu hình thành.
Cô quay lại nhìn tôi, ánh mắt lóe lên hun lên môi tôi nói nhỏ giọng:
“Hơi hư nhé chồng”
Tôi mỉm cười, đặt tay nhẹ lên eo cô, cảm nhận làn da mềm mại. Cô cúi xuống, chỉnh váy, khẽ cắn môi. Ánh mắt vừa ngại vừa rạng rỡ, Cô gật đầu khi nói chuyện với Sang tay vuốt nhẹ theo đường cong cơ thể, nhấp nhả tay lên bầu ngực và eo. Cảm giác nàng đang muốn che ngực vừa tò mò hỏi về chuyến đi chơi chuẩn bị cho những khoảnh khắc sắp tới.
Taxi dừng lại trước cổng sân bay. Cửa mở, cô bước xuống trước. Tà váy maxi trắng xẻ cao khẽ tung lên trong gió, để lộ đường cong đùi trong mịn màng. Ánh nắng buổi sáng chiếu vào khiến lớp lụa mỏng như sáng lên một tầng ánh sáng mềm, làm cho người nhìn khó rời mắt. Sang đứng bên cạnh, khoảnh khắc cô bước xuống xe khiến ánh mắt hắn hơi sững lại – rất nhanh, nhưng đủ để tôi nhận ra là Sang biết vợ tôi không mặc áo ngực lộ rỏ bộ ngực xà xuống cổ váy nó trắng nó mịn. Tôi đặt tay nhẹ lên mông cô, như một cách “chiếm hữu” kín đáo, vỗ nhè nhẹ 3 cái nàng quay lại nhìn, khẽ mỉm cười – cái cười nửa e lệ, nửa cố ý. Mắt nàng va trúng tay tài xế taxi đang phụ lấy vali ra xe, xong việc nàng nhanh tay thanh toán tiền xe khi 2 nam đang loay xoay kéo vali, lúc này tên lái xe cứ nhìn ngó khắp cơ thể nàng làm vợ tôi đỏ mặt và tôi cũng làm 1 trò magic trong xe mà tý tên tài xế phải nhớ lắm… hehe…
Trong sảnh chờ…
Bước vào khu check – in, điều hòa lạnh khiến đầu ngực nàng hơi siết lại dưới lớp lụa mỏng với người đứng gần, hiệu ứng ấy càng dễ nhận thấy. Sang đứng bên phải cô, tôi bên trái, và giữa ánh đèn trắng của sảnh, cô cứ như phát sáng.
Tôi nghiêng người lại gần, để chỉ cô nghe thấy:
“Em đi chậm chút… tà váy lệch rồi.”
Cô cúi xuống chỉnh lại, và khi ngẩng lên, ánh mắt Sang vô thức lướt dọc theo đường xẻ tà.
Cô bắt gặp ánh mắt ấy – và thay vì né tránh, cô mỉm cười nhẹ, rồi quay qua tôi:
“Anh xem vậy… ổn chưa?”
Tôi đáp bằng một ánh nhìn cố ý:
“Ổn. Nhưng anh chắc em có hiểu chữ ổn của anh là thế nào đâu.”
Cô khẽ đỏ mặt, nuốt nhẹ một cái, thở ra dài hơn bình thường. Vì lúc nãy ra xe taxi tôi đã nhanh tay luồn vào váy lột bỏ cái quần lót của vợ và ném trên xe taxi. Chắc hắn nãy giờ cũng thấy rồi.
Khu chờ cổng bay…
Cả ba ngồi bên cạnh nhau. Ghế chờ màu xanh, ánh sáng trắng chiếu lên da cô, phản lại sắc trắng của váy khiến từng đường cong càng nổi bật. Nàng bắt chéo chân che vùng kín lại – hoàn toàn vô tình với người ngoài, nhưng đối với tôi đó là một cú troll. Đường xẻ tà che vùng háng càng nhiều thì đùi lộ ra hơn bình thường. Đùi ngoài mịn, sáng, mềm như sẵn sàng hằn vào trí nhớ bất cứ ai nhìn lâu hơn một giây.
Tôi hỏi nhỏ:
“Em che lại nhiều lộ hông với đùi ngoài kìa?”
Cô nghiêng đầu, không nhìn tôi mà nhìn thẳng ra đám đông:
“Không phải. Nhưng… mất quần lót rồi nếu ai đó nhìn thì…”
Nhưng giọng cô run nhẹ… không phải sợ, mà là kích thích.
Tôi chạm ngón tay vào mu bàn tay cô.
Cô đáp lại bằng cách nhẹ nhàng siết tay tôi đặt trên đùi. Sang liếc qua một lần. Một lần nữa. Rồi cố nhìn đi chỗ khác. Nhưng tôi cảm nhận rất rõ ánh mắt mỗi lần tà váy nàng nhúc nhích.
Khi bước lên máy bay…
Hành khách xếp hàng, đứng rất gần nhau. Tôi đứng ngay sau cô. Sang ngay sau tôi.
Khi cô bước lên bậc thang kim loại nhỏ để vào cửa cabin, tôi nhìn từ phía sau… tà váy hở một khoảng đủ để thấy lớp lụa mỏng ôm sát mông và phần hông. Dưới ánh đèn vàng của cửa máy bay, cơ thể cô mềm và mướt đến mức mọi đường cong đều hiện rõ. Cô biết điều đó. Và bước lên chậm hơn một nhịp tránh bị phát hiện đang không có đồ lót trên dưới. Sang phía sau, gần như đứng ngay tầm mắt. Tôi khẽ cúi sát tai Sang, giả như nói chuyện bình thường:
“Đi đứng kiểu này, làm người ta nhìn.”
Sang đáp rất khẽ, chỉ đủ cho tôi:
“Ai bảo mày chọn cho em nó mặc thế này…”
Giọng Sang lẫn vào tiếng động cơ, nhưng vợ tôi nghe rõ. Và Sang, đứng quá gần, chắc chắn cũng biết. Vợ chỉ biết tôi đang nhìn mình không chớp, nên ngẩng lên hỏi rất nhỏ:
“Sao vậy… Hai Anh nhìn em ghê quá.”
Tôi không đáp. Thay vào đó, tôi đưa tay chạm nhẹ vào mép váy, kéo lại cho cô… nhưng không kéo hẳn, chỉ chạm đúng điểm vải bị lộ. Ngón tay tôi lướt trên da cô chỉ một giây, rất nhẹ, nhưng đủ khiến cô nín thở. Cô vội nhìn xuống… và lúc ấy mới biết mình đã để lộ quá nhiều. Cô khẽ giật mình, mặt đỏ lên, bàn tay che vội phần háng trong váy:
“Em… vô ý…”
Tôi cúi sát tai cô, hơi thở chạm vào gáy nàng, giọng thấp:
“Không sao. Nhưng em biết không… đôi khi vô tình còn khiến người ta mất kiểm soát hơn cố ý.”
Nàng run nhẹ. Tà váy đã được kéo lại, nhưng hình ảnh khoảnh khắc ấy vẫn còn nguyên trong đầu cả ba người. Và từ giây đó, bầu không khí cả ba trong khoang máy bay như gần sát lại.
Trong khoang chỗ ngồi máy bay…
Khi vợ ngồi xuống giữa tôi và Sang, ánh vàng cabin chiếu lên bờ vai trần và sống cổ. Lụa trắng ôm lấy cơ thể cô dưới ánh sáng tạo thành thứ ánh sáng rất… nguy hiểm. Ghế chật, khoảng cách sát, hơi thở của cả ba gần như hòa vào nhau. Đi giờ này cũng vắng khách nên chỉ vài khách nước ngoài ngồi chung. Tôi cúi đầu, thì thầm bên tai vợ:
“Ngồi sát quá… em có bị khó chịu hay không?”
Cô khẽ lắc đầu. Một nụ cười ngại phản ứng rất thoải mái vì không phải che giấu cái váy hư hỏng này nữa. Tôi quay sang hôn nhẹ lên vành tai cô… không phải nụ hôn sâu, chỉ là chạm môi và để hơi thở ấm áp lướt qua. Vợ tôi khẽ kéo phần vai váy lên vì nhột nhưng không dây áo tuột ra… trượt xuống nửa vai…
Tôi chạm nhẹ ngón tay lên kéo dây áo lên vai nàng và vuốt dọc xuống lại tới khuỷu tay đang gá nhẹ lên bệ tì tay ghế rồi dừng ngón tay ở đùi ngoài sát mép háng cách điểm “nhạy cảm” vài phân.
Không chạm vào đó.
Càng không chạm quá sâu.
Nhưng đủ để cô nín thở.
Cô quay đầu sang, mắt ngại ngùng nhìn xung quanh và nhìn Sang đang để túi lên hộc đồ…
“Anh… đừng làm vậy trước mặt người ta.”
Tôi nghiêng sát, giọng trầm xuống:
“Tối nay anh phải ngồi xem em trước mặt người ta. Giờ… chỉ muốn xem em phản ứng thế nào thôi.”
Cô cắn nhẹ môi dưới. Tôi thấy lồng ngực cô phập phồng nhanh hơn. Sang… người “giả vờ”… ngồi xuống ghế cũng vì chật nên cả 2 sát nhau chạm vai nghiêng đầu sang phía cô, mắt hạ xuống, trông như đang nhắm nhưng mí mắt run nhẹ. Hắn chỉ đang lén quan sát qua khe hở ngay ngực vợ tôi và Tôi biết. Chỉ có hắn giả vờ như không ai biết. Cô không nói gì, chỉ đặt tay tôi dưới thành ghế… siết chặt như muốn giữ lại một bí mật đang nóng lên. Khoang máy bay yên tĩnh hơn khi hành khách đã ổn định. Ánh sáng bên ngoài cabin phủ lên da cô một lớp sáng mềm, khiến mọi đường cong trở nên nổi bật hơn bình thường. Tôi kéo rèm cho bớt nắng lại. Cô nghiêng người để lấy chiếc gối sau lưng. Một động tác đơn giản, nhưng khi cô dựa sát vào vai Sang, bầu ngực mềm của cô vô thức ép vào cánh tay Sang. Lực chạm không mạnh, chỉ đủ để cảm nhận sự ấm, sự đàn hồi mỏng manh qua lớp lụa của váy. Sang khựng lại nửa giây. Cô cũng khựng lại… nhưng vì nhận ra phản ứng của Sang, chứ không phải vì cô cố tình. Má cô ửng lên, hơi cúi đầu như ngại:
“Xin lỗi… em không để ý…”
Sang mỉm cười, hạ giọng để chỉ mình cô nghe:
“Anh biết. Nhưng em vô tình như vậy… dễ khiến người ta hiểu lầm lắm.”
Cô ngại cười nhẹ. Khi cô chỉnh lại tư thế, hơn 15 phút bay tà váy trắng xẻ cao lại dịch xuống thêm chút. Đường xẻ vốn đến đùi trên giờ mở rộng gần đến tận trên hông, để lộ không mặc nội y. Chỉ là khoảng da mềm trong bóng sáng kia… khiến người ta phải nuốt khan. Tôi đặt bàn tay lên mép váy. Không kéo lên, không kéo xuống… chỉ đặt đúng mép vải. Nhưng khi đầu ngón tay tôi nâng nhẹ mép váy lên chưa đến một phân, làn da bên dưới như đáp lại ngay lập tức. Cô nín thở đôi mi khẽ run nhìn qua Sang như canh chừng xem ai đang nhìn chúng tôi không.
Không phản đối.
Không né tránh.
Chỉ hơi siết tay vào ghế như cố giữ bình tĩnh. Tôi thì thầm vào tai cô, hơi thở chạm vào vành tai mỏng manh:
“Anh không làm lộ gì đâu… chỉ muốn cảm nhận xem em chiều anh đến mức nào.”
Cô quay đầu nhìn tôi, vừa ngại vừa bị kích thích bởi sự táo bạo bởi ngón tay tôi đang chà sát dọc theo mép lồn nàng ngón tay từ từ tăng số 4 khi cọ quậy mép ngoài rồi 2 ngón giữa và nhẫn len lỏi vào mép trong đi tìm hột le của nàng day tới lui lên xuống chậm rãi. Đúng lúc đó, Sang… ngồi sát bên cạnh… giả vờ đổi tư thế. Nhưng tôi thấy rõ khóe mắt hắn liếc xuống đường xẻ váy của vợ, ánh nhìn không thể che giấu nổi sự khao khát dồn nén. Cô thở nhè nhẹ từng nấc một lúc bắt gặp ánh mắt ấy trong thoáng chốc. Mặt cô đỏ bừng. Cô mép váy lại, nhưng tay bị một tay tôi nắm chặt tay kia đang kê chung với tay Sang chân vợ run đến mức khép hết lại. Cuối cùng cô đành khẽ dựa vào vai tôi, thì thầm rất nhỏ mắt hơi hoảng sợ:
“Anh… đừng trêu em nữa. Em… không chịu nổi.”
Tôi siết tay cô dưới ghế, mơn nhẹ mu lồn:
“Anh đâu trêu. Anh chỉ muốn em thử một cách… không ai dám chắc là đã thử.”
Khoảng cách giữa ba người thu hẹp đến mức mọi hơi thở đều nghe được, mọi chuyển động nhỏ đều tạo sóng điện chạy dọc không khí. Một sự căng thẳng vừa ngọt, vừa nghẹt thở, vừa đầy dự cảm lẫn cám dỗ và chuyến bay chỉ mới bắt đầu. Được một lúc tôi thấy vợ đã có dấu hiệu lim dim tận hưởng thì tôi thả tay vợ ra và nhanh lia tay lên bóp ngực phải, nàng chợt giật mình nhưng không dám cử động mạnh sợ Sang thấy tôi đang bóp ngực tay kia thì dọc trong háng, nàng khẽ nói:
“Anh tha em, kìa anh… Ơ em nhột quá”
Tôi cười mỉm bảo:
“Ừa nhột thì vui mà, chứ sao đâu”
Vợ tôi quay qua nhìn Sang rồi nhìn tôi mặt vô lúc này đần hẳn ra môi không khép lại mà lưỡi cứ xoắn theo hơi thở nói lí nhí:
“Em tê quá anh ơi… tê quá phê phê quá anh ơiii”
Xong tôi khóa câu trong miệng nàng bằng một màng cháo lưỡi, nàng bị kích thích do ngực phải bị se khiến dú săn lại, đùi thì banh ra không còn khép lại nữa do tay tôi tăng tốc khi móc vào trong lồn và nhanh gọn thì nàng đã đê mê chỉ lo nằm ưỡn ra ghế, Sang lúc bấy giờ chỉ quan sát không dám đụng khi chưa cho phép, tôi liền liếc mắt thấy rồi đá mắt với Sang và khi nhả miệng vợ ra thì tôi nói:
“Cho bạn anh tham gia chung em nhé”
Nàng không nói gì chỉ gật gật ngại ngùng rồi hun tôi tiếp. Sang được bật đèn xanh thì cũng loay hoay chưa biết làm gì, tôi chồm người qua lấy tay Sang nắm lên tay vợ tôi:
“Cho bạn anh làm gì đây em?”
Vợ tôi ngại một phần và một phần đang sướng nên cũng không nói thêm ra câu gì chỉ lo hun tôi khi hun thêm vài cái tôi nhả môi nàng ra và mắt chạm mắt thì nàng hiểu tôi muốn nàng chủ động, vợ nhẹ nhàng nắm tay Sang không quay qua nhìn chỉ cầm tay đưa qua đùi trên của mình. Tôi liền nói:
“Anh nhờ Sang chăm sóc bên dưới cho em nhé, để anh phía trên”
Nàng gật đầu rồi banh chân rộng ra dùng tay vén hết qua cho tà váy lộ hết toàn bộ vùng từ bụng dưới xuống háng, lúc này không thể nào mà hai chúng tôi không nhìn nàng một nhịp, vợ tôi ngả đầu ra ghế liếc xuống bộ dạng dâm dục của mình rồi dùng tay chùi nhẹ nước bọt quanh môi. Cả ba dừng lại 3s nhìn nhau rồi lao vào phân chia phần thưởng mà vợ tôi đang dâng hiến trong máy bay. Sang đang mon men sờ chạm lồn vợ tôi thì tiếp viên đi xuống làm cả ba stop lại chỉnh lại quần áo dừng đi công việc đang dang dở chỉ nhìn nhau cười trừ.
Hồi tưởng quá khứ một chút…
Trước khi có chuyến đi này, cuộc sống của tôi không hề bình lặng như vẻ ngoài của nó. Những đêm dài ngồi trước bàn làm việc, ánh đèn vàng hắt lên đống hồ sơ đấu thầu chất cao, tôi hiểu rằng chỉ một sai lầm thôi là tất cả có thể sụp đổ. Tôi vay của Sang hơn 5 tỷ đồng… một con số đủ để siết chặt cả hơi thở mỗi lần nghĩ đến. Một phần để xoay vòng nhập cuộc vào dự án xây dựng mà tôi theo đuổi suốt nửa năm.
Phần còn lại… dành cho việc chữa trị của vợ. Ba năm kết hôn mòn mỏi hy vọng rồi thất vọng. Một kết luận lạnh lùng từ bệnh viện:
“Khả năng thụ thai… của vợ tôi dưới 5%.”
Tôi nhớ rõ khoảnh khắc cô nhận kết quả đó.
Cô không khóc. Chỉ ngồi im, bàn tay run nhẹ trong tay tôi, như thể điều đau nhất không nằm trong câu nói của bác sĩ, mà trong cảm giác tội lỗi khi nhìn tôi. Tôi ôm cô lúc ấy, nhưng sâu trong lòng, tôi lại nghĩ tới một điều khác… điều mà tôi giấu kín:
Chính Sang là người cho tôi vay số tiền để chữa trị cho cô. Chính Sang… người từ thời đại học đã âm thầm dõi theo từng bước của cô. Những hình ảnh cũ bất chợt ùa về:
Buổi tối khi cả lớp nghĩ Sang và vợ tôi thành 1 cặp, họ đi xem phim cùng nhóm bạn có tôi, nhưng hai người hay ngồi cạnh nhau. Lần cả lớp đi cà phê, Sang chở cô trên xe, còn tôi đi sau nhìn lưng cô dựa nhẹ vào vai hắn. Hay chiều mát ở bờ sông, cô đội mũ lưỡi trai của hắn, cười tươi đến mức tôi thấy lòng mình rung lên một nhịp lạ. Họ chưa bao giờ đi quá giới hạn. Nhưng chỉ có hai người mới biết cái “chưa bao giờ” đó lại là điều khiến tôi không thể quên. Và bây giờ… Trong khoang máy bay chật hẹp này, ánh nhìn của Sang hướng về cô vẫn giống ánh nhìn năm xưa…
Vừa kìm nén, vừa khao khát, vừa tiếc nuối vì đã bỏ lỡ. Cô vẫn là cô – xinh đẹp, tinh nghịch, và vô tình khiến mọi cử động của mình trở thành một lời mời gọi mơ hồ.
Cô dựa vào vai tôi, nhưng ánh mắt lại thoáng liếc Sang.
Nụ cười nhỏ của cô ẩn sau làn tóc dài đổ xuống vai: Một nửa dịu dàng, một nửa thách thức.
Khoảnh khắc ấy khiến không khí giữa ba người lại tiếc cho cuộc vui lúc nãy nhưng còn 3 ngày phía trước mà nên sớm sẽ vui lại thôi. Tôi đặt bàn tay trên đùi cô. Không xoa, không kéo, chỉ để đó… một sự chiếm hữu im lặng. Ngón tay tôi hơi dịch sang mép váy, chạm nhẹ vào đường xẻ cao.
Một cú chạm hư hỏng nhỏ, đủ khiến cô khẽ giật mình, nhưng không đẩy tay tôi ra. Hơi thở của cô đổi nhịp… chỉ một chút thôi… nhưng tôi cảm nhận được rất rõ ràng. Cô nghiêng đầu gần tôi hơn, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Sang như muốn nói:
“Em biết cả hai đang muốn em như thế nào.”
Trong bóng sáng của cabin, tôi nhìn Sang.
Hắn đảo mắt đi, nhưng tôi thấy rõ… hắn đã nhìn thấy ngón tay tôi lướt qua mép váy vợ.
Khi máy bay hạ cánh…
Khi máy bay chạm đất. Âm thanh thắt dây an toàn vang lên, và cô khẽ chỉnh lại tóc, chỉnh phần vai váy về đúng vị trí… nhưng càng chỉnh, lớp lụa mỏng càng dễ trượt xuống, để lộ bờ vai trần nuột nà như được đánh bóng bởi cả chuyến bay dài. Hành khách đứng dậy. Tôi đứng sát phía sau cô, Sang bên phải. Khoảng cách chật làm mỗi chuyển động đều trở thành va chạm nhỏ có chủ ý hoặc vô tình.
Cô chen người qua hành lang. Chỉ một động tác đơn giản, nhưng đường xẻ váy trắng lại mở rộng theo độ nghiêng của người. Lớp lụa mỏng trượt dọc theo đùi… đủ để tôi thấy Sang nuốt khan rất khẽ. Cô đứng thẳng lại, có lẽ cảm nhận được ánh mắt đó, khẽ kéo váy về phía trước… nhưng khi ngẩng lên, ánh mắt cô hơi giao động… giữa hoang mang. Tôi đặt tay lên eo nàng, vừa giữ thăng bằng khi hành khách bắt đầu xếp hàng xuống máy bay, vừa như một lời nhắc âm thầm:
“Cứ bình thường. Đẹp như em, ai nhìn cũng sẽ như vậy.”
Cô thở khẽ, không nói gì. Khi đi dọc lối máy bay, hàng người chen sát nhau. Gió từ cửa thoát gió điều hòa thổi xuống khiến làn vải váy nàng khẽ phập phồng. Cô bước từng bước xuống bậc thang kim loại dẫn ra sân bay… mỗi bước rung nhẹ theo đôi sandal mảnh. Sang đi ngay sau lưng. Tôi nghe rất rõ tiếng nói của nhân viên sân bay khi vợ tôi đi qua tà váy nàng lay nhẹ trong gió, hé mở vài khoảng da mềm mịn dọc theo đùi trong. Cô quay đầu lại nhìn tôi như để xác nhận… không lộ hàng. Tôi mỉm cười rất nhỏ, đủ để nàng hiểu. Khi xuống tới mặt đất nóng ẩm của Phú Quốc, ánh nắng chiếu thẳng vào cơ thể cô. Váy trắng như phát sáng. Làn da nàng gần như nổi bật giữa dòng người. Sang bước tới gần, giả vờ đưa tay che nắng cho nàng, nhưng ánh mắt lại không giấu nổi việc trượt qua đường vai trần mảnh mai của cô rồi xuống cổ áo. Cô nhận thấy điều đó. Và lần này, thay vì né, cô chỉ cắn nhẹ môi cúi xuống dựa sát vào Sang một động tác nhỏ, nhưng đủ để khiến Sang chậm lại nửa nhịp.
Sang đặt tay lên lưng cô, hơi áp sát:
“Ổn chứ?”
Cô gật nhẹ, mắt nhìn thẳng phía trước… nhưng đôi mi khẽ run, như thể trong đầu nàng đang chạy hàng chục ý nghĩ mà chính nàng cũng không kịp kiểm soát. Sang đứng rất gần. Hắn nói nhỏ, giọng bình thản nhưng không giấu nổi chút run nhẹ:
“Gió ở đây mạnh thật… váy của em cứ bay hoài.”
Cô cúi đầu, che một nụ cười nhỏ khó gọi tên. Không phải xấu hổ. Cũng không hoàn toàn thích thú. Một thứ ở giữa… Tôi nhìn nàng từ phía sau, thấy bờ mông của vợ khẽ nâng lên, rồi chậm rãi hạ xuống theo nhịp dắt đi của Sang. Tà váy trắng xẻ cao chạm vào gió, vẽ thành những đường cong mềm như muốn ai đó phải nhìn.
Và rồi… trong khoảnh khắc không ai nói gì… tôi cảm nhận rõ ràng. Từ giây phút bước xuống khỏi máy bay này, chuyến đi ba người đã rẽ sang một chương mới.
…
Còn tiếp…
| Thông tin truyện | |
|---|---|
| Tên truyện | Thiên thần của tôi không thể có thai |
| Tác giả | Chưa xác định |
| Thể loại | Truyện sex ngắn |
| Phân loại | Truyện bóp vú |
| Tình trạng | Chưa xác định |
| Ngày cập nhật | 22/11/2025 03:45 (GMT+7) |