Truyện sex ở trang web truyensextv99.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv99.net (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensextv.com...)

Truyện sex » Truyện sex ngắn » Nữ cảnh sát » Phần 7

Nữ cảnh sát - Tác giả Thiên Hạ Du Mục


Update Phần 7

Phần 7: Hoan Ái

Mái nhà phía trước ầm một tiếng đổ sập, những tấm bê tông nứt gãy rơi xuống chặn kín lối thoát duy nhất. Cả không gian như rung lên.

Bên trái, ngọn lửa cuộn lên như một con thú khổng lồ, gió thổi làm lưỡi lửa quất mạnh, bắn ra từng đốm tàn đỏ rực. Sức nóng hắt vào mặt, bỏng rát, khói đặc quánh khiến cả hai khó thở.

Bên phải, tiếng súng rít lên như xé không gian…

ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG!

Loạt đạn cày xới mặt đất, đập vào tường tóe ra vô số tia lửa. Nghe rõ tiếng đạn rít trong gió, toát lạnh cả sống lưng.

… Không còn đường lui.

… Không còn thời gian.

Nhưng chưa…

… còn Thở là còn Gỡ.

Trời bắt đầu đổ mưa xối xả. Từng cơn mưa nặng hạt, trút xuống như thác nước, táp thẳng vào cơ thể làm bớt đi cái nóng bỏng của ngọn lửa. Khói tan, hơi nóng yếu dần. Qua màn nước chảy trắng xóa, giữa đám lửa và khói, một hình dáng lù lù hiện ra một cách thật vô tình… nhưng rất đúng lúc.

Một chiếc xe Jeep.

Hắn và cô cùng khựng lại chỉ trong nửa giây, đôi mắt chạm nhau, không cần nói, chỉ một ánh nhìn nhưng chứa đầy quyết định sống còn.

Hắn gật nhẹ. Cô siết lại khẩu súng.

Rồi… Họ phóng đi…

Hai người lao mình xuyên qua màn đạn như hai mũi tên lạnh lẽo. Đạn sượt qua vai, sượt qua tóc, cắm xuống nền đất tung lên những tia đá sắc bén. Tiếng chân cả hai dập xuống vũng nước bì bõm, bì bõm, mưa tạt thẳng vào mặt, nhưng cả hai không dừng… càng chạy càng tăng tốc.

Một viên đạn bay sượt qua má hắn, máu nóng hòa vào nước mưa. Hắn cắn răng, không ngoảnh lại.

Chỉ còn vài mét…

Hắn bật người nhảy lên nắp capo chiếc Jeep, trượt dài một đoạn vì nước mưa làm trơn, rồi chồm vào trong xe, tay rà ngay dây điện dưới vô lăng. Ngón tay run vì lạnh nhưng động tác dứt khoát… bứt mạnh.

Tạch… Dòng lưu điện kết nối.

Động cơ chiếc Jeep gầm lên như tiếng thú thức tỉnh.

Cùng lúc đó, cô chộp lấy hai ba khẩu súng còn sót trên nền đất ướt, quăng hết lên ghế. Một loạt đạn mới kéo tới, bắn tung lớp sơn ở đuôi xe.

Cô lăn người lên ghế phụ, đập cửa đóng mạnh đúng lúc hắn đạp ga.

Chiếc Jeep cũ gầm lên như dã thú bị giải phóng.

Hắn xoay vô lăng đánh lái gấp, lốp nghiến đất rít như mài gươm…

ÉT… ÉT…

Xe lao qua sân gạch, xuyên trong làn đạn như xuyên qua bầy ong điên.

Cô cầm súng đứng kiễng một chân trên ghế, nửa người thò khỏi mui xe…

Khói bốc mù mịt, mưa bắt đầu xối xuống như muốn dập tắt cả địa ngục.

Mỗi giọt mưa chạm súng cô là một tia sáng lạnh lẽo.

PẰNG!

Tên lính trên vọng gác đổ nhào.

PẰNG! PẰNG!

Hai tên nữa gục xuống kế đó.

Cánh cổng sắt đồ sộ trước mắt còn chưa hoàn toàn mở…

Hắn dậm ga hết cỡ…

ẦM!!!

Cổng thép bật tung sang hai bên gãy lìa.

Lửa, khói và cả bầu trời đêm phía sau họ vỡ òa.

Ngay khi chiếc Jeep thoát ra khỏi cổng, hàng loạt đèn pha bật sáng rực như hàng mắt quỷ.

Trên đỉnh trại, còi hú réo lên… lệnh truy sát toàn lực.

“KHÔNG ĐỂ CHÚNG SỐNG!”

Giọng Vétmáng gào lên vang như sấm.

Xe thiết giáp, xe tải quân sự, mô tô vũ trang lao ra như bầy sói đói.

Đạn bay thành vô số vệt sáng dài phía sau họ, rơi xuống đường nhựa tóe lửa liên tục.

Mưa càng lúc càng lớn… mưa như muốn xé cả bầu trời.

Nước quất vào mặt rát buốt, gió rít như lưỡi dao.

Nhưng hắn không giảm ga… mắt nhìn thẳng, lạnh như thép.

Cô bám vào khung xe, tay còn run vì vết thương ngực, nhưng ánh mắt vẫn kiên định.

Khẩu AK cô vừa nhặt còn 8 viên.

Mưa rơi trên nòng súng bốc hơi thành khói trắng.

PẰNG! PẰNG! PẰNG!

Cô bắn lia đạn sát mặt đất, lốp xe đối phương nổ tung như pháo đại.

Một chiếc mô tô lật nhào, lăn xoay trong tia lửa… tên lính bị hất văng xuống mương tối như một viên cờ thí rất vô nghĩa.

Nhưng phía sau xe… dính đạn nhiều hơn gấp bội.

Đạn găm vào đuôi xe Jeep kêu beng beng liên tục, một viên xuyên vào cốp tạo tia lửa gần thùng xăng.

Hắn siết vô lăng, rẽ ngoặt vào con đường đất dẫn đến cánh rừng sâu.

Rừng trước mặt đen như mực, chỉ có ánh chớp xé ngang từng lát.

Cô hét qua tiếng gió:

“ÁNH SÁNG NƠI PHÍA CUỐI CON ĐƯỜNG…”

“TỐI THUI! CÓ THẤY ĐƯỜNG THẤY ÁNH SÁNG NÀO ĐÂU…”

Hắn gầm đáp, vòng tay ghì vô lăng như muốn bẻ gãy nó.

Chiếc Jeep lao thẳng vào màn đêm rừng rậm.

Phía sau những chiếc Toyota Hilux, Ural 375D, cả xe bọc thép UR – 416, chạy nối đuôi nhau như đàn thú kim loại.

Mốclốp đứng trên mui chiếc xe đầu tiên, áo bay phần phật, tay cầm khẩu Dragunov ánh mắt gã lõm sâu ghê rợn như bóng ma quỷ, gã lẩm bẩm:

‘Chỉ một viên đạn tốt là họ sẽ chết ngay.

Chỉ một cái phanh muộn là họ sẽ lao xuống vực sâu.’

Đêm tối, mưa lớn, súng nổ, động cơ gầm rú…

… tất cả hòa thành một thứ âm nhạc tận thế.

Hắn thì dồn cứng ga.

Cô thì ôm súng, bất cứ giây nào cũng có thể bắn lại.

Rừng đêm như nuốt chửng tất cả, chỉ còn ánh chớp sáng lòa và tiếng mưa quất xuống mái tôn xe Jeep ầm ầm. Gió lùa, lá cây quật liên hồi, nhưng phía sau… đoàn xe quân sự vẫn theo sát truy đuổi.

Pháo sáng bắn lên trời, rừng bị nhuộm đỏ như máu.

Tiếng súng nổ liên thanh, đạn vang rền như sấm, kêu rát màng nhĩ.

Từ hai bên sườn rừng, lính bao vây!

Đèn pha rực sáng xuyên màn mưa. Cây đổ rầm rầm vì hỏa lực.

BÙM! BÙM! PẰNG! CHÍU! ĐÙNG!

Đạn bay như châu chấu, tia lửa lóe lên từ thân xe.

Cô ngồi phía sau, môi cắn chặt răng cắn chặt, vết thương ở ngực như xé toạc, máu rỉ ra nhiều hơn, nhưng đôi mắt cô… không hề run.

Một tay giữ thành xe, tay kia dựng khẩu PKM lên thành Jeep và xả nguyên một băng dài:

‘PHẰNG! PHẰNG… PHẰNG! PHẰNG… PHẰNG!

5 tên đổ gục như những cái bóng nát vụn giữa màn mưa.

Hắn cúi thấp người, tay lái siết chặt, gương mặt lạnh băng trong nước mưa, đôi mắt sắc như dao. Xe rung mạnh vì đạn khoan thủng thân vỏ, từng tiếng kim loại rách nghe rợn gai óc.

Phía trước mặt… một toán lính chặn ngang lối, súng máy PKC dựng sẵn, nòng đen ngòm chĩa thẳng vào Jeep.

Hắn hét lên:

‘ÔI MẸ ƠI…

… GIỮ CHẮC’

Bàn tay xoay vô lăng, Jeep drift quét ngang mặt đường, nước bắn tung thành suối. Cô nghiêng người theo quán tính, nhưng vẫn kẹp súng vững như bàn thạch, xoay người, cô lia băng đạn cuối cùng thổi tung ụ phòng thủ:

“BÙM… LỬA PHỤT LÊN NHƯ MỘT BÔNG HỒNG ĐANG NỞ.”

Chiếc Jeep lao qua trong tiếng gầm rú, bánh xe xé nước tạo thành hai vệt trắng sáng dưới ánh sét.

Phía sau mịt mù lửa và khói:

Hai chiếc xe bọc thép đen thui lao lên như mãnh thú.

Trên nóc…

Vétmáng đứng thẳng như cột đồng, áo dính máu, hai tay kéo chốt RPG, đôi mắt như cháy lửa căm thù.

Mốclốp thì biến mất giữa bóng cây, gã không đuổi bằng xe.

Hắn nghiêm giọng:

“Bọn chúng đang áp sát từ hai bên. Tên Quỷ Ốm Nhom kia không cần xe để giết ta.”

Cô siết băng quấn ngực, hơi thở rát, nhưng vẫn đáp ngay:

“Em biết… Em cảm nhận thấy gã. Gió đổi hướng, gã đang ở phía trái.”

Chưa dứt lời…

Mốclốp như con rắn phóng ra khỏi bóng tối, hai lưỡi dao sáng lóe. Gã nhảy lên xe Jeep từ nóc cây cao.

Lưỡi dao quệt ngang mưa tạo thành vệt bạc như sấm sét.

Cô rít lên:

“NẰM XUỐNG!”

KENG!!!

Dao quẹt trượt và cắm phập vào thành xe tóe tia lửa.

Mốclốp xoay người trên nóc xe như một cái bóng, mỗi bước chân nhẹ như giấy. Gã cúi xuống liếc cô, nụ cười rắn độc hiện trên gò má xương xẩu.

“Người đẹp… lại còn bị thương. Sẽ nhanh thôi.”

Nhưng cô nâng súng, quên đau, mắt đỏ rực, và nã thẳng:

PẰNG! PẰNG! PẰNG…

Mốclốp xoay người né, bằng tốc độ phi nhân loại. Gã lướt qua nòng súng như bóng ma… chỉ một phát sượt qua má cô, để lại vệt máu mỏng như tơ.

Chiếc Jeep rẽ gấp vào lòng rừng sâu.

Cả đội quân đuổi theo.

Đạn bắn bay như mưa… từng viên lướt qua mái tóc, từng tiếng phá nát thân cây.

Chiếc Jeep lao vào rừng như viên đạn, bánh xe quệt đất tung thành bùn, thân xe cày nát những rễ cây lớn.

Mưa như roi quất thẳng xuống mặt, gió hú như tiếng linh hồn người chết.

Phía sau không xa… ánh đèn xe quân sự loang loáng xuyên màn nước, tiếng động cơ gầm rú như đàn thú săn mồi về đêm.

Cô siết cột lại tấm băng trên ngực, mỗi hơi thở như kim đâm, nhưng ánh mắt cô vẫn sắc như lưỡi hái, cô hét nhỏ:

‘Gã lên trên! Giữ vững tay lái!

Hắn không đáp, chỉ nghiến răng, một tay điều khiển, tay còn lại rút khẩu Colt từ bên hông, giơ lên nóc xe… đúng lúc Mốclốp từ trên chồm xuống như bóng một con rắn.

ĐOÀNG!!!

Viên đạn quét ngang không khí, suýt cắm thẳng vào trán gã.

Mốclốp xoay người nửa vòng trên không, đáp lại đường đạn bằng một cú lộn người nhẹ như gió. Gã nhảy xuống capô xe Jeep, mưa chảy dài trên gương mặt sắc cạnh, đôi mắt thì sâu hoắm, lấp lánh như mắt cú đêm.

“Hai ngươi không thoát được. Ta thích săn những kẻ chạy trốn…”

Giọng khàn thấp như tiếng đá nghiến vào nhau.

Cô bấm cò.

Đạn xé gió…

PẰNG! PẰNG… cạch… cạch.

Súng hết đạn…

Mốclốp trượt người sang hông xe, mũi giày cấu vào kim loại tạo tia lửa, rồi ném dao!

PHẬP!!!

Lưỡi dao ghim vào vai cô, máu bắn đỏ pha lẫn nước mưa.

Cô khuỵu một giây… nhưng vẫn nâng súng, không run, không ngã. Vết thương ngày càng tệ, thở gấp, nhưng ý chí cô sáng rực như lửa.

Hắn nghiêm giọng, mắt bùng lạnh:

“Xuống… để anh lo hắn…”

Cô gật, rồi nhảy khỏi xe đúng lúc Jeep phanh gấp quét ngang thân cây to.

Mốclốp mất đà…

ẦM!!!

Gã bị hất văng vào bụi rậm, lăn vài vòng trên bùn.

Hắn tung cửa, lao xuống xe trong cơn mưa như thác.

Cô nghiêng người theo sau, tay giữ ngực, nhưng ánh mắt quyết tử.

… Rừng tối dày đặc.

… Gió hú.

Tiếng quân truy đuổi đã đến gần, đèn pha quét sáng như mắt quỷ tìm mồi.

Từ bóng cây rậm, Mốclốp lao ra như tia chớp.

Không súng. Không dao. Chỉ còn đôi tay của sát thủ bóng đêm.

Hắn phản ứng trong một nhịp tim… xoay người né và tung cú đấm như búa tạ…

Mốclốp hạ thấp người, trượt dưới cú đấm, móc chân quét mạnh.

BỐP!!!

Hắn ngã nửa bước, lùi lại, trượt chân trên đất ướt.

Cô nhìn, rồi nghiến răng lao vào hỗ trợ, dù máu thấm áo.

Hai người… một bị thương, một cũng bị thương… nhưng phối hợp như hai mặt thép.

Mốclốp ra đòn, tay vung dao chém ngang cổ.

Cô chặn bằng súng rỗng đạn.

Hắn xoay người tung cú đá mạnh như trời giáng, ép đối thủ lùi lại sát gốc cây.

BỐP!!!

Hắn lại bồi thêm một cú đá cực mạnh, đập Mốclốp văng vào thân cây, gã liền gãy mấy xương sườn, vỏ cây bật tung.

RẦM!!!

Gã cười, miệng rỉ máu.

“Giỏi… rất giỏi. Nhưng còn Vétmáng…”

Ngay khi gã vừa nói, thì tiếng động cơ khác gầm lên phía sau.

Rừng sáng rực bởi lửa pháo.

Một giọng cười trầm đục vang như sấm:

“Bọn bây chạy giỏi đấy.”

Vétmáng đứng trên xe bọc thép, RPG vác trên vai.

Nòng pháo đang chĩa thẳng vào ba người.

Mốclốp cười rộng, máu đỏ cả răng, rồi khuỵu xuống.

Hắn nắm tay cô, thở dồn, mưa hòa máu chảy dọc mặt.

Cô thì thầm, giọng lạc đi nhưng đầy lửa:

“Không thoát khỏi sao?!”

Hắn nhìn vào mắt cô… không cần lời… cả hai đều hiểu.

Mưa đổ như thác bùn, ánh lửa từ đạn sáng rực cả góc rừng.

Vétmáng đứng hiên ngang trên xe bọc thép như vị thần chiến tranh bóng tối, vai vẫn mang khẩu RPG màu thép lạnh.

Gã gầm lên:

Hai đứa ranh! Tao cho tụi bây cơ hội cuối: Quỳ xuống, hoặc Chết!

Hắn lau máu bên khóe miệng, bật cười trầm:

“Chết…”

Cô dựa vào thân cây kế đó, bàn tay đặt lên vết thương trên ngực trái… máu ra nhiều, mặt tái nhợt nhưng đôi mắt lại sáng như chưa từng yếu đuối một giây phút nào.

… Gió rít.

… Sấm nổ.

… Không ai cử động.

… Chỉ tiếng mưa rơi như kim đâm vào mặt đất.

RPG gầm lên như tiếng ác thú:

BÙM… WHOOOOOM!

Quả đạn lao tới hắn và cô, rạch đôi màn đêm bằng vệt lửa thật dài.

“Nằm xuống!”

… hắn kéo cô ôm lăn xuống sườn dốc.

ẦM!!!

Vụ nổ xé toang cả thân cây, đất đá bắn tung trời.

Ngọn lửa hắt sáng khu rừng thành màu đỏ máu.

Hắn che cho cô, hứng trọn những cú va đập.

Vétmáng nhảy xuống từ tháp ngắm, hai tay cầm liềm chiến đôi… lưỡi thép ánh bạc lạnh đến rợn người.

Gã lao tới chém xuống.

Hắn chộp thanh gỗ lên đỡ.

BỘP!!!

Cú chém tiếp theo ghim thẳng vào khúc gỗ, gãy ngang.

Cả hai lao vào nhau như hai cỗ máy chiến tranh.

… Đấm.

… Đá…

… Đạp…

… Thậm chí có cả Cắn.

Lưỡi thép xé không khí như tiếng gió khóc.

Cô nhìn… thở gấp, tay run, nhưng nâng khẩu AK bị rơi bên cạnh.

Tay cô lập cập lên đạn, máu nhỏ tí tách xuống đất.

Hắn bị Vétmáng đấm tới bật lùi, gã chém sượt qua má hắn để lại đường máu dài.

Vétmáng cười lật mặt, dã thú:

“Ngươi yếu rồi… bỏ cuộc đi!”

Hắn khạc máu xuống đất.

‘Tao chỉ yếu khi cô ấy chết.

Và… Cô ấy… còn Sống.’

Vétmáng quay phắt lại… một sai lầm duy nhất.

… Không run.

… Không chần chờ.

… Chỉ một nhịp thở.

… Cô bóp cò.

ĐOÀNG!!!

Viên đạn đi thẳng xuyên giữa trán Vétmáng.

Máu & mưa hòa thành một vệt đỏ đen trên gương mặt gã.

Gã đứng im… mắt vẫn trợn, lưỡi liềm rơi keng xuống nền đất ướt.

Một giây sau…

BỘP!!!

Gã đổ sấp xuống bùn, bất động.

Trùm ác quỷ ngã gục.

Cơn ác mộng kết thúc trong một phát đạn duy nhất.

Cô quỵ xuống, thở dốc… đôi tay run nhưng ánh mắt vẫn nhìn hắn.

Hắn chạy đến đỡ cô, ôm thật chặt trong mưa đêm, thì thầm:

“Em làm được rồi…”

Cô mỉm cười, yếu ớt nhưng đẹp hơn bất cứ ánh sáng nào xuyên qua màn đêm ấy.

‘Không phải em…

… Chúng ta.’

Hai người ôm tựa vào nhau, giữa rừng đêm còn vương mùi thuốc súng, nhưng tương lai phía trước lần đầu tiên không còn là bóng tối.

Mưa vẫn xối xả, quầng lửa từ cuộc đấu súng xa dần trong rừng đêm.

Cô và hắn đứng sát mép vực… phía dưới là vực nước trắng xóa như miệng con thú đói, dòng thác gầm lên như tiếng trống chiến tranh.

Phía sau, đèn pin và loa súng lóe sáng dày đặc.

Mốclốp gắng gượng nội thương dẫn quân áp sát, tiếng gã vọng lại sắc như dao:

“Tụi bây phải chết…”

Cô nhìn hắn…

… Hắn siết tay cô.

Không cần nói một lời… họ đã hiểu lựa chọn duy nhất.

Cả hai xoay người nhìn xuống dòng thác sâu hun hút.

Không đường lùi.

Không kịp đắn đo.

Hắn kéo cô vào lòng, ghì chặt, hôn nhẹ lên trán cô, thì thầm đủ để hai người nghe:

“Chết cũng phải chết cùng nhau.”

Cô mỉm cười… một nụ cười mệt, nhưng kiêu hãnh và rực lửa hơn tất cả đạn bom trên mặt đất này.

Họ Nhảy…

Đạn xé gió bám theo như ong độc…

Lướt sát tai, sát vai… từng viên suýt xuyên qua da thịt.

Trong chớp mắt ấy, hai thân người lao xuống như hai mũi tên gãy.

Không tiếng hét. Chỉ tiếng nước rền vang cuốn lấy cả thế giới.

ẦM!!!

Thân thể cả hai đâm xuống dòng nước sâu.

Lạnh… Tê… Nghẹt thở…

Cuồng lưu cuốn họ xoay vòng, va vào đá ngầm, đẩy họ xuống sâu hơn nữa.

Nhưng cả hai không buông tay.

Trong bóng tối của dòng thác, đôi bàn tay, 10 ngón tay vẫn khóa chặt như lời thề không nói thành lời.

Đám lính dồn ra mép vực, súng còn nóng trên tay.

Mốclốp loạng choạng tiến lên, đôi mắt sâu thẳm như hai giếng chết… lạnh đến mức khiến kẻ đứng cạnh cũng phải rùng mình.

Gã nhìn xuống đáy thác đen ngòm, nước tung bọt trắng xóa.

Mưa táp lên khuôn mặt gã, kéo dài thành những vệt như nước mắt… nhưng không phải nước mắt mà là nọc độc của sự thù hằn.

Gã khẽ nghiêng mặt, khóe môi nhếch thành một nụ cười mỏng như lưỡi dao.

“Tụi bây tưởng thế là thoát à?”

Gã thì thầm dặn dò cho một tên lính bên cạnh…

Rồi không do dự.

Gã nhảy theo họ.

Bóng gã rơi thẳng vào dòng nước, biến mất như một mũi lao xuyên vào địa ngục âm u.

Dòng thác tiếp tục gầm, mặt nước hòa lẫn mưa và máu.

Ba số phận… một người chết, hai người sống sót mong manh, một bóng đen đang truy đuổi ngay phía sau.

Mưa vẫn rơi dữ dội, tiếng thác phía sau như tiếng đại bác nổ không ngừng. Nước cuốn họ đi như hai chiếc lá giữa bão, xoay vòng, lật úp, ném vào đá ngầm, rồi lại nhấn chìm xuống sâu hun hút.

Hắn chỉ còn một ý nghĩ duy nhất: Không được buông tay cô.

Dưới đáy thác: Lạnh. Lạnh đến mức xương tủy như đóng băng.

Nước tát vào mặt vào thân thể từng đợt, mạnh như hàng trăm cú đấm.

Hắn cố giữ cô nổi lên mặt nước, nhưng dòng chảy cứ giật ngược kéo cơ thể họ xuống.

Một xoáy nước kéo họ chìm sâu lần nữa…

Bọt trắng trào lên hai bên, nước ù đặc trong tai.

Cô bất động.

Mắt nhắm, môi tái nhợt.

Làn da trắng dưới nước tối như sắp hòa tan vào bóng đêm.

Hắn gào lên trong cổ họng… nhưng nước ngậm vào miệng.

Không còn hơi để la.

Trong khoảnh khắc ngạt thở, hắn thấy phía trước loáng ánh sáng mờ… một dòng chảy nhỏ dẫn ra hạ lưu.

Hắn dồn toàn lực cuối cùng, vùng vẫy, kéo cô lên cao hơn, từng cú bơi cứng rắn như xé nước.

Phổi như bùng cháy vì thiếu oxy, nhưng hắn nghiến răng… phải sống. Phải kéo cô ra.

Rồi…

ẦM!!!

Cả hai bị quăng ra khỏi dòng xiết, ném vào một vùng nước trũng hơn.

Hắn khụt khịt, đầu choáng váng, nhưng vẫn ôm chặt cô, bơi vào vùng nước lặng gần bờ.

Đầu cô gục vào vai hắn.

Ngực không còn nhấp nhô.

Hắn đã kéo được cô lên, hắn quỳ xuống ngay bên mép bờ, đặt cô nằm trên tảng đá ướt, tay run lên vì lạnh và kiệt sức.

Nước mưa rơi trên mặt cô như những giọt thủy tinh.

Hắn đặt tay sát mũi… không thấy hơi thở.

Hắn đập mạnh ngực mình để lấy lại dũng khí, rồi hai tay lồng lên nhau, đặt giữa ngực cô.

1… 2… 3… 4…

Áp lực đẩy nhịp nhàng nhưng gấp gáp.

Hắn cúi xuống… hô hấp miệng… thở cho cô.

Lồng ngực cô hơi nảy lên nhưng vẫn im lìm.

Hắn gầm nhẹ, nước mưa hòa mồ hôi trên mặt, mắt đỏ như bị lửa nung:

“Không được… Không phải bây giờ… Nghe anh không?!”

Lại ép tim.

Lại thổi hơi.

Lại ép tim.

Cho đến khi…

Cô bất ngờ giật mạnh.

Một luồng nước trào ra từ miệng, cô sặc khụt khịt, ho gập người lại.

Hắn gần như gục xuống vì nhẹ nhõm.

Tay run run giữ vai cô:

“Em tỉnh rồi… em tỉnh rồi.”

Cô yếu ớt mở mắt… môi tím nhưng nụ cười thoáng như ánh lửa nhỏ nhen dưới bão:

“… Em còn sống…”

Hắn cười khản đặc, giọng thở như gió rách.

Trời vẫn mưa, gió rít buốt như dao lam cắt lên da thịt.

Quần áo cô ướt sũng, dính sát vào người.

Vết thương trên ngực cô sưng tím, máu loang theo nước lạnh đến đáng sợ.

Hắn cũng không khá hơn… hắn cởi trần, áo hắn cô đang mặc, trán hắn trầy xước, vai rách rộng, tay bầm tím, thân thể rã rời.

Cả hai không còn sức để đứng thẳng, nhưng vẫn dìu nhau bước từng bước khỏi mép nước.

Hắn nhìn quanh, mắt quét trong đêm tối.

Phía xa, ánh chớp lóe lên… lộ ra một vách núi, và ngay chân núi… một cửa hang nhỏ.

Họ gần như bò vào trong hang.

Hang chỉ rộng bằng một căn phòng nhỏ, tường đá thấm nước nhưng kín gió, ngoài kia là tiếng thác đổ.

Hắn đặt cô tựa vào vách đá.

Cô run lập cập, môi tím tái, hơi thở ngắn.

Hắn xoa hai bàn tay vào nhau, tay ấm dần lên do ma sát, hắn áp lên hai má cô truyền hơi ấm…

Cô khẽ mỉm cười dù mệt đến mức mắt không mở nổi:

“Anh cũng lạnh… đừng chỉ lo cho em.”

Hắn nhìn cô thật lâu, không nói.

Trong ánh chớp le lói, đôi mắt hắn như hai mảnh thép bầm máu.

“Anh vẫn ổn… em đừng lo?”

Ánh mắt cô nhìn hắn như có điều thắc mắc, cô khẽ chỉ tay về cái túi xốp được treo lủng lẳng bên hông hắn.

“Cái kia…”

Lúc này hắn mới nhớ tới nó, ấy vậy mà cái túi xốp đã cùng hắn và cô vượt qua bao nguy hiểm, bom rơi đạn lạc.

“Là quà anh mua cho em…”

Hắn mở túi ra… bên trong chỉ có hai miếng bánh Roti mềm nhũn vì ngấm nước và một hộp sữa móp méo, mép hộp còn rỉ ra những giọt trắng đục.

Cô nhìn những miếng bánh ấy, rồi nhìn gương mặt hắn… mệt mỏi, xước xát, đôi mắt sâu thẳm vẫn chỉ hướng về cô. Bất giác, nước mắt cô rơi, không phải vì đói, vì lạnh, mà vì hiểu. Hiểu tình cảm của hắn dành cho mình lớn đến nhường nào. Hiểu rằng dù sống giữa hiểm nguy và bất trắc, hắn vẫn luôn nghĩ đến cô trước tiên.

Không nói một lời, cô nâng miếng bánh đã ướt nhẹp lên môi. Mùi vị chẳng còn nguyên vẹn, nhưng khi cắn, nó lại ngọt đến lạ. Ngọt vì tình, vì sự hy sinh, vì tấm lòng chân thành không cầu đáp trả. Cô cười trong nước mắt, rồi bẻ miếng bánh đưa tới môi hắn:

“Anh cũng ăn cùng em đi.”

Hắn ngập ngừng, rồi khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng đón lấy. Hai ánh mắt chạm nhau… không cần lời nói, trong đó có thấu hiểu, tin tưởng và một tình yêu vừa mới nảy mầm nhưng sâu sắc đến nghẹn ngào. Bên cạnh họ, dòng nước vẫn chảy dữ dội, bóng đêm dần buông, nhưng trong khoảnh khắc ấy, thế giới bỗng yên lặng lạ kỳ.

Họ chỉ có một miếng bánh vụn, một hộp sữa móp méo, và hai trái tim đang rung lên vì nhau.

Và đôi ánh mắt nhìn nhau… ấm hơn mọi ngọn lửa, mạnh hơn mọi cơn bão.

Bên ngoài, gió hú qua rừng đen như tiếng linh hồn gọi tên họ.

Nhưng trong hang đá chật hẹp ấy, hai con người kiệt sức tựa sát vào nhau… hơi ấm cuối cùng mà họ có được.

Họ chưa thoát…

Phía thượng nguồn, Mốclốp cũng đã nhảy theo.

Và kẻ đó… không biết đau, không biết sợ, không biết dừng.

Hắn đang ở đâu đó trong bóng tối dưới nước… tiến gần từng giây.

Trong bóng tối mờ đục của hang động ẩm ướt, tiếng gió rừng rít lên khe khẽ như lời cảnh báo. Hơi lạnh se sắt len lỏi qua từng tảng đá, quất vào da thịt như mũi dao mảnh… in soi hai bóng hình:

Hắn – thân hình cao lớn, cơ bắp nổi rõ như được tạc từ đá, bờ vai rộng chằng chịt vết thương. Da hắn rám nắng, trên ngực săn chắc vẫn còn những vết cào xước đỏ sẫm, dấu tích của những trận chiến vừa qua. Hơi thở hắn mạnh, phập phồng theo từng nhịp đau nơi vết thương, nhưng ánh mắt thì kiên định và sắc như lưỡi dao chưa từng gỉ.

Cô – dáng người mảnh khảnh nhưng không hề yếu đuối. Làn da trắng ngần tưởng chừng có thể tan vào ánh lửa leo lét, gò má hằn vệt trầy xước nhẹ, vết thương cũ ở ngực trái vẫn còn sưng đỏ rỉ máu nhưng đôi mắt to, sáng và đầy nghị lực. Khuôn mặt cô xinh đẹp một cách mong manh, nhưng trong đôi mắt ấy ẩn chứa ngọn lửa không kém gì bão tố ngoài kia.

Hơi lạnh khiến họ run lên từng đợt. Không còn cách nào khác, họ tiến sát lại gần nhau, chậm rãi nhưng đầy bản năng sinh tồn. Bờ vai hắn chạm nhẹ làn da mịn của cô, cả hai khẽ giật mình… không phải vì sợ, mà vì một luồng ấm áp bất ngờ chạy dọc sống lưng.

… Cô ngước lên nhìn hắn.

… Ánh mắt chạm ánh mắt.

Mọi tiếng mưa rừng, tiếng gió, tiếng tim đập loạn đều như dừng lại.

Cả hai nghiêng người, khoảng cách giữa hai đôi môi chỉ còn là hơi thở nóng hổi.

Nụ hôn đầu tiên chạm vào nhau nhẹ như thử.

Nụ hôn sau kéo dài hơn và càng lúc càng sâu, càng cháy, càng cuồng nhiệt như muốn bù lại tất cả những gì họ đã trải qua.

Cánh tay hắn siết nhẹ lấy eo cô, kéo cô vào sát lồng ngực ấm nóng. Cô đặt bàn tay run nhẹ lên bả vai rộng của hắn, đầu ngón tay lướt qua làn da rám nắng, cảm nhận từng nhịp thở dồn dập. Nụ hôn trở nên dữ dội hơn, vừa như cứu rỗi, vừa như thiêu đốt.

Hắn ôm siết lấy cô…

Bàn tay hắn âm thầm luồn vào bên trong, từng lớp quần áo được hắn cởi bỏ, ngón tay hắn khẽ lướt nhẹ trên làn da, chỉ một tiếp xúc rất nhỏ, mà làn da ấy đã ửng hồng như cánh hoa đào vừa chạm nắng. Cô cúi đầu tránh ánh mắt hắn, đôi tai đỏ lên vì ngại ngùng, không biết nên nhìn đi đâu cho phải.

Bàn tay hắn tiếp tục di chuyển sang vùng ngực, rồi đến núm vú, từng điểm tiếp xúc đều khiến cô khẽ co giật như phản xạ. Hắn vuốt ve cơ thể cô nhẹ nhàng, điềm đạm, không chút bối rối. Trong khi đó, trái tim cô đập nhanh hơn từng nhịp, mặt nóng bừng như đứng giữa trời ban trưa.

Khi thì ở bờ mông săn chắc… lúc thì ở đùi trắng thon dài… rồi dây dưa nơi âm vật đang nhô cao…

Mỗi lần hắn chạm đến những vùng nhạy cảm… hơi thở cô lại ngắt quãng, tim đập nhanh, bối rối nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Cảm giác vừa thẹn thùng vừa tin tưởng đan xen… cô nghĩ, chắc có lẽ chưa bao giờ, cô cảm thấy rõ ràng từng phản ứng trong cơ thể mình như thế.

Âm vật cô bị hắn kích thích kéo dài như một cơn sóng lớn cuối cùng cũng chạm vào bờ, vỡ tung thành vô vàn cảm xúc. Trong khoảnh khắc ấy, cô không còn kiểm soát được trái tim mình… nó không chỉ đập nhanh, mà như muốn thoát khỏi lồng ngực để chạy về phía hắn. Cơ thể trong cô bừng cháy, dữ dội như ngọn lửa gặp gió, nước nhờn trong âm đạo rỉ ra ướt hết cả tay hắn. Cô chưa từng nghĩ lý trí bản thân sẽ lùi lại phía sau, hoàn toàn nhường quyền cho cảm xúc.

Hai cơ thể… hai bóng hình trần trụi quấn lấy nhau.

Tay cô cũng luồn xuống bóp nắn dương vật của hắn, dương vật bị kích thích cương cứng lên, toàn thân gân guốc, vừa to vừa dài khủng kiếp, đầu khấc bóng lưỡng đỏ ao.

Bị kích thích cảm xúc trong hắn dâng trào như một dòng nước vỡ đê.

Rồi, hắn nhìn cô bằng đôi mắt như chứa cả vạn lời chưa nói…

“PHẬP…”

Dương vật của hắn đã chìm sâu trong âm đạo đầy ướt át của cô…

… tấm màng trinh bị xuyên thủng, âm đạo bị nông căng cứng, cổ tử cung thì ôm trọn đầu khấc to lớn…

Cảm giác nhói buốt từ nơi âm đạo truyền đến, mạnh đến mức khiến cô gần như nghẹn thở.

Rồi cảm giác đau nhói cũng lắng dịu xuống, sau từng cú nắc nhẹ nhàng của hắn.

Một hồi lâu…

Hắn nắc không còn dè dặt nữa. Cô cảm nhận rõ sự chủ động, sự khao khát lan truyền từ hắn sang mình như một làn sóng mạnh. Dương vật và âm đạo quấn lấy nhau sâu hơn, chặt hơn, khoái cảm như bùng nổ. Hơi thở nóng hổi của hắn và cô va vào nhau, lúc nhanh, lúc đứt quãng, cứ như cả hai đang cố bắt kịp cảm giác đang bùng lên quá nhanh.

Khi hai đầu lưỡi một lần nữa tìm thấy nhau, chạm nhẹ, rồi quấn lấy nhau lâu hơn, cô gần như choáng váng. Cảm giác ấy vừa ngọt, vừa nóng, vừa như đánh thức mọi giác quan trong cô. Toàn thân cô căng lên một thoáng, rồi lại mềm ra như tan chảy. Tay cô vô thức siết lấy lưng hắn, như để giữ cho mình khỏi ngã vào cơn xoáy cảm xúc mãnh liệt đang cuồn cuộn bên trong.

Trái tim cô đập hỗn loạn nhanh đến mức… nhưng không theo kịp từng cú nắc liên tục của hắn. Trong khoảnh khắc, đầu khấc được cổ tử cung ôm trọn… cô cảm nhận rõ một điều: Cô muốn thật mạnh thật sâu hơn nữa, cô muốn kéo dài khoảnh khắc này đến vô tận. Mỗi lần đầu khấc và tử cung tách ra chỉ trong tích tắc, cả hai lại tìm về nhau ngay lập tức… như có lực hút vô hình giữ họ không thể rời.

Âm đạo cô mở rộng hết mức, mu hơi phồng lên. Rõ ràng là quá to, nhưng cô vẫn kiên trì, nghiêng mông sang trái rồi sang phải như đang tìm góc hoàn hảo nhất.

Cô không còn nghĩ, không còn ngại ngùng, cô cất tiếng rên rỉ trong khoái lạc… hiện tại, cô chỉ ham muốn được thỏa mãn, được đáp lại, được trao, được chìm trong khoái cảm nồng cháy ấy.

Một thoáng, cô hé mắt nhìn gần khuôn mặt hắn… đôi mắt hắn cũng rực lên, sâu hun hút, như phản chiếu cùng một cảm giác mà cô đang mang trong lòng.

Từng cú nắc lại tiếp diễn, mãnh liệt hơn, gấp gáp hơn… và cô biết mình đang lạc trong cơn say mềm mại, nóng bỏng, không muốn tỉnh lại.

… Hắn… cảm thấy mình có thể phá bỏ cả thế giới chỉ để giữ lấy khoảnh khắc này.

… Cô… cảm thấy như nếu phải chọn giữa việc rời xa và được ở lại trong vòng tay hắn… cô sẽ chọn ở lại, dù có phải đánh đổi tất cả.

“Chúng Ta Đã Thuộc Về Nhau?!”

Không phải thân xác kéo họ lại gần, mà là những xúc cảm không còn kiểm soát nổi… như lửa gặp gió, như sóng gặp đá, va đập, bùng cháy, rồi hòa tan tất cả.

Đêm trôi chậm lại, nhưng trái tim họ thì sôi lên như đang chạy không điểm dừng.

Xung quanh họ là bóng tối lạnh buốt, nhưng giữa hai cơ thể là nhiệt lượng trào dâng, không chỉ vì giữ ấm mà vì một thứ mãnh liệt hơn… khát khao sống, khát khao gần nhau, khát khao không còn cô độc giữa thế giới đầy hiểm nguy.

Cả hai ôm chặt, hơi ấm hòa vào nhau, hơi thở hòa làm một.

Không cần lời nói.

Chỉ có nhịp tim, đập gấp trong lồng ngực, và những nhịp nắc, bùng nổ cảm xúc không gì cản nổi…


Còn tiếp…

Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyensextv99.net, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv99.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Nữ cảnh sát
Tác giả Thiên Hạ Du Mục
Thể loại Truyện sex ngắn
Phân loại Sex public, Truyện sex phá trinh
Tình trạng Update Phần 7
Ngày cập nhật 27/11/2025 11:22 (GMT+7)

Bình luận

Mục lục truyện của Tác giả Thiên Hạ Du Mục

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba