Truyện sex ở trang web truyensextv99.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv99.net (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensextv.com...)

Truyện sex » Truyện sex ngắn » Nữ cảnh sát » Phần 5

Nữ cảnh sát - Tác giả Thiên Hạ Du Mục


Update Phần 7

Phần 5: Sống Sót

Giữa vùng Nam Á khô cằn, cách xa những thành thị phồn hoa của Ấn Độ hàng chục dặm, có một khu trại rộng lớn nhưng tồi tàn như vết sẹo đen kịt trên mặt đất. Dân địa phương gọi nơi này là Hắc Khu, song những người sống bên trong lại quen gọi bằng cái tên nhuốm đầy số phận: Vùng Nô Lệ.

Những căn nhà nhỏ lụp xụp xiêu vẹo, dựng bằng gỗ vụn, bạt rách và cả những tấm tôn móp méo cháy nắng, nằm chen chúc như ổ chuột khổng lồ. Mùi khói rẻ tiền, bụi đá, mồ hôi và thuốc phiện phảng phất khắp nơi, hòa vào cái nóng hầm hập như muốn thiêu rụi tất cả. Đây là nơi tập trung vô số, số phận khổ sai, những con người bị mua từ nhiều vùng đất trên thế giới, từ Trung Á, Đông Phi cho đến cả các quốc đảo xa xôi.

Đàn ông bị lùa vào khu mỏ đá, một vùng núi bị khai thác đến trơ xương, nơi tiếng búa tạ và tiếng gào đau đớn vang vọng suốt ngày đêm. Còn phụ nữ kém nhan sắc bị ép ra vùng trồng cây Anh Túc, nơi đất đỏ hoang sơ len lỏi giữa những luống hoa trắng như ma quỷ. Nhưng bi kịch lớn nhất thuộc về những cô gái trẻ trung, xinh đẹp, họ được cho ăn mặc tử tế hơn, chăm nom cẩn thận hơn… chỉ để trở thành món hàng cực phẩm. Hằng tháng, tại quảng trường trung tâm, một buổi đấu giá công khai được tổ chức… đèn đuốc rực rỡ, tiếng trống dồn dập, những cô gái bị đưa lên như món trang sức quý hiếm. Người mua là địa chủ, quan chức, thương nhân lắm tiền, hoặc những kẻ quyền lực muốn sưu tầm sắc đẹp hoặc thỏa mãn dục vọng…

Tất cả khu vực này được bao quanh bởi bức tường bê tông cao hơn tám mét, phía trên được quấn kín bởi lớp kẽm gai sắc phản chiếu sáng ánh dưới nắng.

Bên ngoài là những vọng gác dựng san sát, đêm tối chỉ cần một cơn gió mạnh cũng khiến đám dây kẽm va vào nhau kêu lanh canh như tiếng cảnh cáo chết người. Hơn hai trăm lính đánh thuê tuần tra ngày đêm, chia làm ba nhóm, cầm đầu mỗi nhóm là một kẻ chỉ huy khét tiếng, máu lạnh và tàn nhẫn.

… Nhóm thứ nhất được cầm đầu bởi Vétmáng, một gã có thân hình khổng lồ như gấu nâu, cơ bắp cuồn cuộn khiến bộ áo giáp da cũng phải căng nứt. Mặt hắn như tảng đá, râu ria xồm xoàm, ánh mắt luôn đỏ ngầu như kẻ thiếu ngủ hoặc thiếu đàn bà. Vétmáng đặc biệt mê gái, đến mức mỗi lần tuần tra, hắn thường cố tình đi chậm sát các dãy nhà của nữ nô lệ để “ngắm hàng”. Những kẻ chống đối dù chỉ lơ đãng một ánh nhìn đều bị hắn đập đến biến dạng. Hắn nổi tiếng với chiêu “Hổ Trảo Liệt Cốt”, chỉ một cú vồ có thể bẻ gãy xương vai của người trưởng thành.

Vétmáng kiểm soát toàn bộ khu trại nô lệ, khiến ai nhìn thấy hắn từ xa cũng im bặt như thể cái chết đang rình rập sau lưng.

… Nhóm thứ hai do Mốclốp trông coi, một kẻ đối lập hoàn toàn với Vétmáng. Hắn cao lêu nghêu, gầy đến mức bộ xương như muốn lộ ra dưới làn da xám xịt. Mặt hắn dài, sắc cạnh, đôi mắt lõm sâu ảm đạm như ao nước tù. Mỗi khi cười, khóe miệng hắn nhếch lên giống con rắn chuẩn bị phun nọc. Moclop thâm độc, mưu mô, nổi tiếng với thú vui tra tấn tâm lý.

Dù thân thể gầy guộc, Mốclốp lại sở hữu tốc độ kinh hoàng, người ta đồn rằng hắn có thể xuất hiện sau lưng ai đó nhanh đến mức nạn nhân không kịp quay đầu. Chiêu thức của hắn được gọi là “Ảnh Xà Truy Ảnh” mềm mại, ngoằn ngoèo nhưng chí mạng.

Suốt ngày hắn lảng vảng giữa những luống Anh Túc, mắt dán vào đám nữ nô lệ, đặc biệt là những người có chút xíu nhan sắc. Với hắn, phụ nữ đẹp không phải để bán, mà để giam giữ và phá nát tinh thần.

… Nhóm cuối cùng cai quản mỏ khai thác đá, nơi khắc nghiệt nhất Vùng Nô Lệ. Người cầm đầu là Nắcnắc, tên đại lực sĩ mang vóc dáng như tượng đồng: Vai ngang, ngực nở, từng thớ cơ nổi lên sắc nét như dây thừng. Mặt hắn chữ điền, tóc húi cua sắc nhọn, luôn giữ vẻ lạnh lùng, vô cảm. Hắn không nói nhiều, nhưng mỗi mệnh lệnh ban ra đều được thi hành tuyệt đối.

Nắcnắc tàn nhẫn đến mức các nô lệ gọi hắn là “Quỷ Núi”. Hắn sở hữu chiêu “Liệt Phong Bạt Sơn”, một cú đấm có thể phá vỡ phiến đá lớn, khiến đám thợ mỏ luôn sống trong nỗi ám ảnh run rẩy.

Dưới tay hắn, mỏ đá trở thành địa ngục trần gian, nơi kẻ ngã xuống sẽ bị chôn vùi cùng đống đá vụn mà không ai dám khóc thương.

Tất cả bọn chúng đều là tay sai của một kẻ…

Ba tên thủ lĩnh tuy đáng sợ, nhưng phía sau chúng còn có một nhân vật bí ẩn hơn… một lão già thần bí, thân phận không ai biết, chỉ nghe đồn rằng võ công lão ta cao đến mức cả ba thủ lĩnh hợp lại cũng không dám ngẩng đầu.

Chỉ cần một cái liếc mắt của lão, cả Vùng Nô Lệ lập tức chìm trong im lặng chết chóc.

… Chiều muộn. Ánh sáng cuối ngày lọt qua những khe hở mục nát của mái tôn, rọi vào căn nhà xiêu vẹo nằm sâu trong khu ổ chuột ẩm mốc. Mùi bụi bặm, mùi thuốc sát trùng loãng lẫn trong không khí. Trên chiếc giường nhỏ cũ kỹ, cô gái nằm bất động, hơi thở yếu ớt phập phồng. Gương mặt cô tái xanh, đôi môi nhợt nhạt, hàng mi run nhẹ theo từng nhịp thở gần như không nghe nổi.

Cánh cửa gỗ cong vênh phát ra tiếng kẽo kẹt rất nhỏ.

Hắn bước vào… cao lớn, toàn thân dính bụi đá và mùi gió biển mằn mặn từ khu mỏ. Trên tay hắn là chiếc túi xốp trắng, bên trong vài hộp sữa nhỏ, hai cái bánh bao còn hơi ấm, một ít thuốc mỡ và bông băng mà hắn mua bằng số tiền ít ỏi có được sau khi cầm chiếc nhẫn bạc cho một tiệm cầm đồ của tên Vétmáng.

Hắn khép cửa lại, động tác nhẹ đến mức gần như không nghe tiếng. Sau đó hắn đặt túi đồ lên chiếc bàn gỗ cũ rệu rạo, rồi mang một cái thau nhỏ đi ra bể nước trước nhà hứng chút nước sạch. Khi trở vào, hắn dùng chiếc khăn màu đen thêu hoa văn lạ, ngâm vào thau nước rồi vắt nhẹ.

Hắn ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt trầm lặng nhưng đầy tập trung. Từng động tác từ tốn, dè dặt, như sợ chỉ một chút mạnh tay cũng khiến cô đau thêm. Hắn cởi lớp áo ngoài của cô, vừa làm vừa dõi theo biểu cảm ở gương mặt nhợt nhạt kia, đề phòng cô tỉnh giấc trong hoảng loạn.

Khi chiếc quần lót ren bé xíu cuối cùng gần rời khỏi người cô, cô gái khẽ động đậy. Hàng mi run lên rồi hé mở một khe nhỏ. Tầm mắt mờ đục vì yếu lướt qua thân hình hắn: Gương mặt với những đường nét góc cạnh, đôi mắt đen sâu mang vẻ lạnh lùng khó hiểu nhưng lại ẩn chứa sự dịu dàng khó diễn tả.

Cô muốn nói điều gì đó, nhưng đôi môi chỉ mấp máy không thành tiếng. Trong ánh mắt cô thoáng hiện lên sự hoảng sợ, ngại ngùng và bối rối khi thấy mình trong tình trạng như thế, còn hắn thì đang cúi sát bên. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hắn dường như không đoán trước được cô vừa tỉnh nên vẫn cúi đầu “cởi tiếp”. Khi hắn xoay người lấy khăn thấm nước lau cho cô, cô vội nhắm mắt lại, như bản năng muốn che giấu cảm xúc.

Hắn nhúng khăn vào nước, nhẹ nhàng lau sạch cho cô từng chút một. Từng đường di chuyển đều và chậm rãi, không hề có sự vụng về hay lúng túng, chỉ có sự kiên nhẫn và chăm sóc của một người đã làm quen với vết thương và sự sống còn.

Khi lau xong, hắn cúi xuống, vòng tay ôm lấy cô nâng dậy. Hơi ấm từ người hắn truyền sang khiến cô mở mắt. Gương mặt cô đỏ hồng, không biết vì sốt, vì xấu hổ hay vì cảm giác an toàn bất chợt đến.

Hắn dừng lại một nhịp khi thấy cô nhìn mình. Trong đôi mắt sâu ấy thoáng hiện lên sự nhẹ nhõm, như thể hắn đã chờ khoảnh khắc cô tỉnh lại từ rất lâu. Ánh nhìn đó dịu xuống, ấm đến mức trái ngược hoàn toàn với vẻ phong trần, lạnh lùng bề ngoài.

Hắn không nói gì.

Chỉ tháo lớp băng cũ quấn nơi ngực cô ra. Cô khẽ nhăn mặt khi lớp gạc dính máu bị bóc ra, hơi thở run lên vì đau. Vết thương sưng đỏ, máu vẫn còn rỉ. Hắn chăm chú lau sạch vòm ngực trần nơi vết thương, thỉnh thoảng thổi nhẹ lên vùng da quanh đó để giảm cảm giác bỏng rát cho cô. Sự tỉ mỉ của hắn khiến cô run nhẹ trong lòng, không phải vì đau, mà vì nhận ra anh chính là người đã cứu cô trong đêm máu lửa hôm ấy.

Chiếc khăn đen thêu hoa văn mùi Tuyết Tùng…

Đó là vật mà cô ngửi thấy mùi hương khi hôn hắn… và cũng là thứ hắn đã dùng để cầm máu che vết thương cho cô, trong đêm gió mưa ôm cô chạy xuyên qua làn đạn. Cô nhớ rất rõ, hắn đã ôm chặt cô, dù mỗi bước chân là một lần đối mặt tử thần. Rồi khi biển đen cuộn sóng dữ dội, hắn không buông tay, vẫn lao xuống cùng cô. Lúc cô gần chìm trong bóng tối, hơi thở đứt đoạn, hắn đã áp môi truyền hơi thở cho cô.

Cô tin hắn… không hiểu vì sao, nhưng niềm tin ấy như đã khắc vào tim từ giây phút đó.

Khi thay băng xong, hắn mặc lại áo cho cô bằng những động tác hết sức tôn trọng. Cô vẫn dựa vào ngực hắn, yếu ớt nhưng tỉnh táo hơn. Hắn đỡ cô ngồi gọn trong vòng tay mình rồi mở hộp sữa, nghiêng nhẹ đút từng ngụm nhỏ cho cô uống. Xong, hắn xé bánh bao thành từng mảnh nhỏ, vừa đủ để cô không bị nghẹn, kiên nhẫn đưa đến miệng cô từng chút một.

Cô nhìn hắn, đôi mắt dần trở nên mềm lại, ấm lại. Không ai nói gì… nhưng chính sự chăm sóc lặng thầm của hắn và sự tin tưởng vô điều kiện của cô đã nói thay tất cả.

Khi cô ăn được đôi chút, hắn đặt cô nằm lại giường, kéo tấm vải cũ đắp thêm. Gió đêm luồn vào những khe hở trong vách nhà khiến căn phòng lạnh hơn. Hắn đứng dậy, đặt thau nước sang một bên, rồi bước ra ngoài.

Cô nhìn theo bóng lưng hắn: Rộng, vững chãi… và quen thuộc đến mức trái tim cô thoáng rung lên. Cô đã từng nhìn thấy bóng lưng ấy nơi bãi biển đêm, giữa tiếng mưa gió, tiếng đạn xé gió… và bóng lưng dõi mắt theo kẻ thù.

Và từ khi đó, bóng lưng ấy đã in sâu trong tâm trí cô.

Bên ngoài, gió lốc rít qua từng mái tôn, mây đen cuộn lại như đáy nồi cháy khét, từng hạt mưa rơi lộp bộp xuống mái nhà tồi tàn. Hắn đứng ngoài hiên, rút một điếu thuốc đã hơi cong vì bị nhét túi quần cả ngày. Châm lửa. Hắn hít sâu một hơi, làn khói trắng hòa vào màn mưa lạnh, đôi mắt sâu hun hút của hắn nhìn xa xăm, như đang nghĩ đến cả ngàn điều trộn lẫn trong đầu.

… Có lẽ là nghĩ đến vết thương của cô.

… Có lẽ là nghĩ đến chuyện mai phải đến mỏ đá sớm.

… Hoặc có lẽ… hắn đang nghĩ tại sao cái gói thuốc mỡ lại mắc hơn cái bánh bao.

… Nhưng có lẽ… chính xác hơn là một kế hoạch đang dần hình thành.

Không ai biết.

Hắn dụi tàn thuốc, quay lưng vào nhà.

Vừa mở cửa ra, cảnh tượng đập vào mắt hắn là Mỹ Na đang chật vật chống tay cố ngồi dậy, người xiêu vẹo như cây kẹo bông gió thổi phát bay.

Hắn giật mình:

“Này!”

Hắn lao tới như gió, đỡ lấy cô trước khi cô bổ nhào khỏi giường. Đặt cô nằm lại, kéo tấm vải cũ đắp lên.

Đúng lúc đó, hắn nghe một âm thanh rất nhỏ… nhỏ đến mức nếu không phải hắn thính tai thì chắc nghĩ là tiếng con mèo nó kêu.

Cô thều thào:

“… Tôi… muốn đi vệ sinh…”

Cả hai im lặng trong 3 giây.

Cô đỏ mặt.

Hắn thì… đơ như cây cơ.

Cái nhà ổ chuột này… nói thẳng… còn không đủ để che gió, thì lấy đâu ra nhà vệ sinh tử tế. Hắn suy nghĩ thêm 3 giây, rồi bật dậy, chạy ra ngoài ngó dáo dác. Mưa càng lúc càng nặng hạt, trời thì tối đen.

Hắn quay vào, không nói không rằng, ôm cô lên cái “vèo”.

Rồi biến mất khỏi căn nhà.

Chưa đầy nửa phút sau, hắn đáp xuống cạnh một… chuồng bò cách đó không xa. Mùi hơi “khó tả”, nhưng trong tình thế này đúng là thiên thời – địa lợi – nhân hòa.

Hắn chọn ngay một góc khuất.

Đặt cô xuống một cách cẩn thận, như đặt ly nước sợ đổ.

Nhanh – gọn – lẹ, giúp cô xử lý chuyện cấp bách.

Cô ôm chặt vai hắn, mặt đỏ như sốt nhẹ và… róc rách róc rách…

Hắn giả vờ nhìn ra mưa, cố tỏ ra mình không nghe gì hết.

May mà mưa lớn, tiếng gió át đi tất cả.

Cô nhẹ nhõm thở ra, bớt xấu hổ hơn chút.

Nhưng mưa lớn quá, quay về sẽ ướt hết vết thương của cô.

Hắn đành ngồi đó, để cô ngồi trong lòng hắn cho đỡ lạnh. Mưa rơi trước mặt, tiếng gió thổi hun hút, nhưng góc chuồng bò lại trở thành một khoảng lặng kỳ lạ.

Trong ánh sáng mờ mờ, hai người nhìn nhau.

Không ai nói một lời.

Ánh mắt họ như chạm vào nhau giữa hơi mưa lạnh… nhưng lại ấm đến lạ.

Cô nhìn hắn…

… Hắn nhìn cô.

Khoảng cách… thu hẹp dần.

Hơi thở hòa vào nhau.

Hắn siết nhẹ eo cô, còn cô khẽ nhắm mắt lại khi môi họ khẽ chạm vào nhau.

Rồi nụ hôn… dần trở nên sâu, đậm, nồng nàn, như gom hết gió lạnh bên ngoài và đổi lại bằng hơi ấm bên trong.

Đây là nụ hôn thứ ba của cô và hắn, rất thật… cũng là nụ hôn khiến trái tim cô như tan chảy.

Còn hắn… hắn hôn cô nhiều lần rồi, từ lúc truyền hơi thở cứu mạng đến lúc mớm sữa cho cô khi cô mê man.

Không biết từ khoảnh khắc nào, trong tâm trí lạnh lẽo và cứng như đá của hắn… đã dành ra một góc nhỏ… một góc rất ấm, rất yên bình… chỉ cho riêng cô.

Trong tiếng mưa mỗi lúc một dày hạt, nụ hôn giữa hai người càng lúc càng trở nên mãnh liệt hơn. Không còn là sự chạm môi dè chừng nữa, mà là một nụ hôn kéo dài, nồng nàn, như muốn bù lại tất cả những khoảnh khắc suýt mất nhau.

Hơi thở hòa vào nhau, tay hắn siết nhẹ eo cô kéo cô sát hơn, còn cô vòng tay quanh cổ hắn, quên mất cả khung cảnh mưa gió tả tơi của chuồng bò. Không ai cười nhưng không khí lại có chút gì đó… buồn cười… bởi nơi họ đang ngồi thật sự không lãng mạn tí nào.

Bỗng cô khẽ nhăn mặt, hơi nghiêng người. Vết thương nơi ngực trái đau nhói khiến cô đánh mất dòng cảm xúc đang dâng lên.

Hắn lập tức dừng lại.

Ánh chớp lóe lên soi rõ gương mặt hai người: Cô xinh đẹp với làn da trắng ngần dù còn hơi tái, còn hắn đẹp trai phong trần, gương mặt góc cạnh càng rõ hơn dưới ánh sáng rực chớp đó.

Cô thở nhẹ, nhìn hắn.

Hắn cũng nhìn lại cô… ánh mắt trầm lắng, xen lẫn lo lắng.

Dù thân mật đến mức ấy, cô vẫn không hỏi hắn là ai.

Và hắn cũng không hỏi cô điều gì.

Nhưng hắn biết.

Hắn nhận ra cô từ rất lâu rồi.

… Kitten…

“Mèo con hàng xóm.”

Cái con mèo nhỏ từng leo tường qua nhà hắn để… tắm ké vài lần.

Cô thì không biết… nhưng hắn chưa bao giờ quên.

Cơn đau dịu lại, cô dựa lên vai hắn, giọng nhẹ đến mức không giống phong cách của một nữ cảnh sát chút nào:

“Tại sao… chúng ta lại ở nơi này?”

Hắn không trả lời ngay.

Hắn đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán cô, rồi siết cô vào ngực mình như muốn truyền hơi ấm qua cơn mưa lạnh. Ánh mắt hắn nhìn ra xa… nơi bầu trời vẫn trút mưa không ngớt.

Một lúc sau, hắn mới từ tốn kể.

Bảy ngày trước…

Sau khi ôm cô lao xuống biển giữa cơn mưa bão, hắn kéo cô ngoi lên mặt nước. Con tàu kia nhổ neo đang rời đi. Hắn cứ ôm cô mà bơi trong đêm tối, chống chọi với những con sóng cao như tường đá.

Hắn không biết đã bơi bao lâu… chỉ biết lúc bão bắt đầu yếu đi, một chiếc thuyền xuất hiện. Đó là thuyền của bọn buôn người.

Khi nghe tiếng súng hắn bắn để báo hiệu, con thuyền áp lại gần rồi kéo cả hai lên.

Cô lúc ấy đã bất tỉnh, hơi thở cực yếu.

Muốn cứu cô, hắn phải chấp nhận điều kiện của chúng:

Nộp toàn bộ vũ khí.

Nộp toàn bộ số USD có trên người.

Đổi lại, chúng đưa cho hắn một hộp dụng cụ y tế thô sơ.

Chính hắn là người rút viên đạn khỏi ngực cô… trên con thuyền dập dềnh giữa biển đêm.

Hai ngày lênh đênh, thuyền chỉ cho cả hai chút sữa và vài miếng bánh mì… nhưng không phải vì lòng tốt. Bởi bọn buôn người thấy cô rất xinh đẹp, còn hắn thì khỏe mạnh, có thể bán được giá.

Đến khi cập bờ, một nhóm lính có vũ trang đến tiếp nhận “hàng”.

Hắn bế cô suốt đoạn đường, không buông ra một giây.

Vì thấy cô yếu, một tên lính hỏi:

“Đó là gì của mày?”

Hắn đáp:

“Vợ tao.”

Vậy là hắn và cô được tách ra khỏi đám đông, đưa vào một căn nhà ọp ẹp chỉ tầm 6m², có một chiếc giường đơn và cái bàn bé như cái ghế đẩu.

Rồi mỗi sáng hắn bị bắt ra mỏ đá làm việc từ mờ sáng đến tối.

Nghe đến đó, nước mắt cô chảy dài.

Tự hỏi chính mình:

Hắn là ai?

Tại sao người mà cô từng truy đuổi khắp thành phố… lại cứu cô bằng tất cả mọi thứ hắn có?

Tại sao hắn chăm sóc cô như thể cô là điều quan trọng nhất của hắn?

Từng câu hỏi chồng chất trong tim.

Rồi cô ôm hắn thật chặt, như thể nơi vòng tay đó chính là nơi an toàn nhất giữa cả thế giới này.

Giọng cô nhỏ đến mức gần như hòa vào tiếng mưa:

“Tại sao…”

Hắn im lặng một lúc lâu.

Rất lâu.

Rồi hắn đưa tay chỉ về phía màn mưa dày đặc.

Xa xa là một cánh cổng lớn… tối đen, im lìm… lối duy nhất để rời khỏi khu này.

Cô nhìn theo hướng tay hắn.

Hắn nói khẽ, giọng chắc nịch:

“Khi nào em khỏe lại… chúng ta sẽ rời đi.”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv99.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Nữ cảnh sát
Tác giả Thiên Hạ Du Mục
Thể loại Truyện sex ngắn
Phân loại Sex public, Truyện sex phá trinh
Tình trạng Update Phần 7
Ngày cập nhật 27/11/2025 11:22 (GMT+7)

Bình luận

Mục lục truyện của Tác giả Thiên Hạ Du Mục

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba