Thanh niên áo vàng lộ vẻ mặt tuyệt vọng, lấy tình huống của hắn bây giờ, căn bản không ngăn được Mã Thiên Thiên công kích.
Đúng lúc này, một tràng tiếng rống chói tai vang lên, một cơn lốc xoáy màu xanh cao vạn trượng thổi quét đến, nghiền giao long lửa màu xanh vỡ nát.
Một đạo hào quang màu đỏ từ nơi xa bay tới, rõ ràng là một chiếc phi toa hào quang màu đỏ lập lòe, mười người bọn Trịnh Thu Nguyệt đứng ở trên phi toa màu đỏ.
Vương Trường Sinh nhìn thấy đám người Mã Thiên Thiên, nhíu mày.
“Vương sư đệ, Uông sư muội, các ngươi ở cùng một chỗ với người Thần Binh cung? Muốn làm gì?”
Mã Thiên Thiên mặt lạnh nói.
“Mã sư tỷ, chúng ta đụng phải phân thân tu sĩ Hợp Thể của Vạn Linh môn, nếu không phải liên thủ, đã mất mạng.”
Vương Trường Sinh giải thích, không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có kẻ địch vĩnh viễn.
Vì đối kháng Vạn Linh môn, bọn họ không thể không liên thủ, bây giờ Mã Thiên Thiên đấu pháp với đệ tử Thần Binh cung, bọn họ không thể không đứng ở mặt đối lập.
Bốn người bọn họ vội vàng bay xuống mặt đất, xa xa nhìn về phía Trịnh Thu Nguyệt.
Như vậy, Trấn Hải cung có mười vị Hóa Thần, Trịnh Thu Nguyệt bên kia cũng có chín vị Hóa Thần, nhìn từ nhân số, Trấn Hải cung chiếm ưu thế.
“Oan gia nên giải không nên kết, Mã tiên tử, chúng ta không cần thiết ở nơi này đấu đá tới chết nhỉ! Không bằng liên thủ tầm bảo.”
Trịnh Thu Nguyệt thành khẩn nói.
“Có thể, nhưng ngươi bảo người Huyền Thanh phái đưa Thiên Nguyệt Hàn Tinh cho ta.”
Mã Thiên Thiên dùng một loại giọng điệu không cho phép thương lượng nói.
Trịnh Thu Nguyệt khẽ mấp máy môi, hiển nhiên truyền âm cho ai.
Một ông lão áo bào xanh tóc bạc trắng nhíu mày, do dự mãi, lấy ra một cái hộp ngọc màu trắng.
Đúng lúc này, lòng bàn tay ông lão sáng lên một đạo hào quang màu máu, hình một cái lá cây màu máu bỗng hiện lên.
Vương Trường Sinh và Mã Thiên Thiên đều thấy được hình này, nhưng bọn họ không biết lá cây màu máu là cái gì.
“Huyết Diệp Thông Linh Thuật, người Huyền Thanh phái đang triệu tập đồng môn, hẳn là phát hiện tài nguyên tu tiên quý hiếm, hoặc là xin giúp đỡ.”
Mục Ngọc Yến mở miệng nói, nàng là phân thân của Tống Ngọc Thiền, kiến thức vượt xa tu sĩ Hóa Thần bình thường.
Nàng nói ra trước mặt mọi người, cũng là nhắc nhở Trịnh Thu Nguyệt.
“Huyết Diệp Thông Linh Thuật!”
Trịnh Thu Nguyệt khẽ nhíu lông mày lá liễu. Nàng từng nghe Trịnh Thiên Hồng nhắc tới một môn bí thuật này, bí thuật này trả giá rất lớn, đệ tử Huyền Thanh phái sẽ không tùy tiện thi triển một bí thuật này.
Ông lão áo bào xanh sắc mặt căng thẳng, bị mười mấy vị tu sĩ Hóa Thần nhìn chằm chằm, muốn nói không khẩn trương là giả.
“Triệu đạo hữu, không chừng là đồng môn ngươi gặp nguy hiểm, chúng ta nguyện ý giúp ngươi một tay, như thế nào?”
Thanh niên áo vàng trầm giọng nói.
Vì đối kháng tu sĩ Trấn Hải cung, bọn họ không thể không liên thủ, bây giờ có thể xuất hiện trọng bảo, Trấn Hải cung có thể sẽ liên thủ với đệ tử Thần Binh cung.
“Cái này…”
Ông lão áo bào xanh lộ vẻ mặt khó xử, nhỡ đâu là đệ tử Huyền Thanh phái phát hiện thiên tài địa bảo đặc biệt quý giá, lão dẫn theo nhiều người ngoài như vậy đi qua, không khác dẫn giặc vào nhà.
“Được rồi!”
Ông lão áo bào xanh do dự mãi, đáp ứng.
Nếu là từ chối, lão chỉ sợ phải thân tử đạo tiêu ngay bây giờ, bị người ta sưu hồn, đáp ứng, còn có thể tìm cơ hội thoát thân.
Ông lão áo bào xanh giao hộp ngọc cho Mã Thiên Thiên, Mã Thiên Thiên mở hộp ngọc, bên trong có một khối tinh thạch màu trắng to bằng nắm tay.
Mã Thiên Thiên nhíu mày, nghĩ ngợi chút, chưa nói gì.
Ông lão áo bào xanh bay lên phi toa màu đỏ, Trịnh Thu Nguyệt bắt pháp quyết, phi toa màu đỏ nở rộ hào quang màu đỏ, bay về phía bầu trời.
“Đi, chúng ta theo sau.”
Mã Thiên Thiên phất tay áo, dẫn đầu đuổi theo.
Bốn người Vương Trường Sinh đi theo sau cùng, tu sĩ Trấn Hải cung giữ một khoảng cách với đệ tử Thần Binh môn, hai bên đều có tâm lý đề phòng.
… Bạn đang đọc truyện Vương Trường Sinh – Quyển 7 tại nguồn: http://truyensextv99.net/vuong-truong-sinh-quyen-7/
Một mảng dãy núi xanh biếc liên miên ức vạn dặm.
Sáu người bọn Triệu Hồng đứng ở trên một núi cao dốc đứng, vẻ mặt bọn họ đầy sự đề phòng, ở ngoài mấy ngàn trượng có một cây to hào quang màu vàng kim lập lòe, mười tu sĩ Hóa Thần bọn Nghiêm Lâm Lang đứng ở trên cây to màu vàng, vẻ mặt bọn họ khác nhau.
Triệu Hồng bây giờ tiến thối lưỡng nan, nếu là cứ thế thoái nhượng, chắp tay nhường Huyền Thiên Tiên Quả cho người ta, hắn là không vui vẻ gì, nhưng theo thời gian trôi qua, số lượng tu sĩ Huyền Thanh phái càng lúc càng nhiều, tiếp tục như vậy, chịu thiệt là đám người Triệu Hồng.
Số lượng đệ tử Huyền Thanh phái phái vào Huyền Linh động thiên là nhiều nhất, có nhiều tới bốn mươi người, mà Trấn Hải cung chỉ ba mươi người, lấy sáu địch mười, Triệu Hồng không có nắm chắc gì.
Nghiêm Lâm Lang chợt quay đầu, nhìn về hướng nào đó, nói: “Đạo hữu đã đến đây, cần gì phải trốn tránh? Chẳng lẽ không dám xuất hiện trước mặt người khác sao? Hay là muốn ta kéo ngươi ra?”
Tay phải hắn hướng tới không gian nơi nào đó vỗ một phát, không gian nổi lên dao động, một bàn tay ánh vàng rực rỡ bỗng dưng hiện lên, bổ về phía rừng rậm nơi xa.
Nơi bàn tay màu vàng đi qua, từng cái cây to che trời gãy ngang, bụi đất bay lên.
Không gian sáng lên một đạo hào quang màu trắng, một ngọn lửa màu trắng tuôn trào ra, hóa thành một bàn tay màu trắng, đẩy lên.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vương Trường Sinh - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Update Phần 140 |
Ngày cập nhật | 23/10/2025 03:36 (GMT+7) |