Cộc… cộc… cộc… tiếng âm thanh đều đặn phát ra từ tiếng giày cao gót va chạm với sàn gạch bóng loáng. Cô lễ tân ngước mắt nhìn người đang bước đến từ ngoài cổng đại sảnh, ánh mắt khẽ liếc nơi đồng hồ đeo trên tay, khóe miệng nở nụ cười thoáng nhẹ. Ngày nào cũng vậy không sớm cũng không muộn cứ đúng 7h sáng là thấy cô ấy. Cô ấy tên Tiểu Tịnh. Tiểu Tịnh có dáng người mảnh mai cao ráo chiều cao đạt tiêu chuẩn của các người mẫu hạng A. Mái tóc được chải chuốt cẩn thận, uốn sóng lơi nhẹ. Khuôn mặt cô tựa như bức họa được bàn tay tạo hóa tỉ mỉ khắc nên vừa hài hòa vừa mê hoặc đến từng đường nét. Làn da mặt cô trắng mịn, mỏng như sương sớm, ánh lên thứ ánh sáng mờ dịu tự nhiên, khiến người ta chỉ muốn chạm nhẹ để cảm nhận hơi ấm dưới lớp da mịn màng ấy.
Vầng trán cô cao vừa phải, phẳng phiu như được gọt dũa, toát lên vẻ thông minh và thanh khiết. Từ đó, hai hàng chân mày cong như cánh liễu, ôm lấy đôi mắt to tròn đen láy sâu thẳm. Lông mi dài cong vút. Mỗi khi cô nhìn ai, ánh mắt ấy như có sức hút kỳ diệu trong veo, long lanh như mặt hồ buổi sớm, nhưng ẩn trong đó lại là chút u hoài, chút dịu dàng khó tả. Sống mũi cô thanh tú, không cao gắt mà mềm mại, tự nhiên. Ánh sáng khẽ lướt qua, vẽ nên một đường cong tinh tế nơi sống mũi, khiến khuôn mặt càng thêm nổi bật. Dưới đó là đôi môi nhỏ, căng nhẹ, mang sắc hồng phớt tự nhiên như cánh đào mới hé. Khi cô cười, khóe môi khẽ cong lên, để lộ hàng răng trắng đều như hạt bắp và cả một lúm đồng tiền nhỏ xíu, khiến người đối diện bất giác mềm lòng. Cằm cô thon gọn, đường nét mềm mại, kết hợp cùng cổ cao mảnh như thân sen, tạo nên một tổng thể thanh thoát mà cuốn hút. Mỗi khi cô nghiêng đầu, từng đường nét trên gương mặt ấy lại thay đổi như hòa vào ánh sáng… khi thì dịu dàng, khi thì mơ hồ, khi lại rạng rỡ đến chói lòa.
Nhìn cô, người ta có cảm giác như đang đối diện một bông hoa vừa hé nở trong nắng sớm, thuần khiết, mong manh mà rực rỡ vô cùng.
Làn da cô rất trắng, mịn như sứ, mềm mại như tơ lụa, nước da trắng hồng tự nhiên dưới ánh nắng nhẹ. Hôm nay! Khoác bên ngoài là chiếc áo Blazer đen không cài khuy, bên trong cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ hơi rộng, hở lộ ra ⅓ bờ ngực căng tròn trắng trẻo mà bất cứ ai nhìn thấy đều cũng phải động lòng say sưa muốn được ngắm nhìn mãi không rời, chiếc eo của cô thật thon gọn và mềm mại như một đường cong hoàn hảo tạo nên vẻ đẹp nữ tính đầy tinh tế. Khi cô khẽ xoay người, vòng eo nhỏ nhắn ấy uốn nhẹ theo từng cử động, toát lên sự uyển chuyển và duyên dáng tự nhiên. Nhìn từ xa, đường cong nơi eo như tách biệt giữa bờ vai mềm và vòng hông đầy đặn, khiến thân hình cô trở nên cân đối, hài hòa và cuốn hút. Cô mặc một chiếc chân quần màu đen ôm sát đùi, thật ngắn, ngắn hết mức có thể mà khi vô tình cúi xuống, nếu có ai để ý sẽ nhìn thấy phía dưới nơi ẩn hiện chiếc quần lót nhỏ xíu màu đỏ be, tuy cô vẫn còn mặc thêm chiếc quần tất đen bên ngoài như lại là loại tất không có đáy. Đôi chân cô thon dài, nuột nà, không tì vết thẳng tắp thon nhỏ dần xuống cổ chân mảnh mai, dù cô mang đôi giày cao gót cao khoảng 9, 5 cm cũng không làm khó được cô, mỗi bước đi của cô thật nhẹ nhàng và uyển chuyển khiến đôi chân ấy càng trở nên duyên dáng và gợi cảm.
Với trang phục công sở gọn gàng thanh lịch, cầm trên tay cô là chiếc cặp táp bên trong chứa một chiếc laptop nhỏ và một số tài liệu cùng một ít dụng cụ trang điểm, cô tiến lại gần cô gái lễ tân nói:
“Chị Vân Mai chào buổi sáng”
Cô lễ tân trông tầm 30 tuổi vui vẻ niềm nở đáp lại:
“Buổi sáng tốt lành Tiểu Tịnh”
Vẫy tay chào với cô lễ tân xong Tiểu Tịnh bước thong dong lại gần nơi cánh cửa mở thang máy đi lên tầng trên mà không quên vươn lại một mùi hương thơm dịu nhẹ nồng nàn được toát ra bởi làn da phảng phất mùi sữa non, một chút hương hoa nhài thoang thoảng hòa cùng, đó là một mùi thơm tự nhiên đặc trưng mà ít ai có được.
Bước vào thang máy ấn số 39. Đó là tầng nơi cô làm việc cũng là nơi mà cô muốn trau dồi thêm kinh nghiệm thực tế từ khi đi du học trở về. Cô họ Tôn cái họ mà tất cả các tập đoàn dù lớn hay nhỏ trong giới tài chính có sức ảnh hưởng đến ngành kinh tế, hễ ai nghe thấy đều cũng biết đến vừa kính nể lại vừa e sợ.
Cũng đúng! Với khối tài sản khổng lồ, cùng vô số bất động sản trải rộng khắp cả trong và ngoài nước ước chừng hàng nghìn Tỷ đô la thì nói họ Tôn đứng thứ 2 thì không ai dám nói đứng chủ nhật.
Tập đoàn liên ngành Tôn Thiên được gầy dựng vững chắc hùng mạnh cho đến tận ngày nay, được tạo nên bởi một tay lão Tôn, lão nay đã ngoài 70 mái tóc đã muối nhiều hơn tiêu tuy đầu óc vẫn còn nhạy nhén minh mẫn nhưng sức khỏe hiện tại đã giảm sút một cách rõ rệt. Hồi còn trẻ nhà lão nghèo, lão không được học cao lắm, lão làm đủ mọi thứ ngành nghề, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, sau nhìu lần thất bại thảm hại, nhưng… bằng sự thông minh nhạy bén biết cách nắm bắt cơ hội nên vài năm sau, lão cũng tích góp một số vốn liếng đủ mở được một công ty nho nhỏ, lão vẫn luôn nỗ lực phấn đấu, miệt mài tận tụy với công việc trong mọi thời khắc, lão biết lắng nghe ý kiến hay cho dù đó chỉ là cấp dưới của lão, lão thành tâm học hỏi với những gì mình chưa biết và lão đã sự thành công ngoài sự mong đợi, khi lão bước vào buổi trung niên, ngày đó một lần sang Korea (Hàn Quốc) ký kết một dự án hợp đồng.
Trong nhà hàng, một nơi sang trọng, lão nhìn qua ô cửa sổ mông lung, ngoài trời có những cơn gió se lạnh có những bông tuyết nhẹ nhàng khẽ rơi, lão nhìn thấy phía bên kia con đường, không xa lắm là cổng trường Đại Học, tình cờ lão thấy có một cô gái như đứng chờ ai đó, cô ấy dáng cao chắc độ tầm hơn 1m6, cô khoác trên người là chiếc bông áo măng tô màu xám nhẹ, dài tới đầu gối, da cô ấy trắng ngần, mái tóc dài màu hạt dẻ, những lọn tóc khẽ tung bay mỗi khi có cơn gió vô tình lướt nhẹ qua, cô gái có đôi mắt thật to đen láy, sâu thẳm, cánh mũi dọc dừa rõ cao, kèm theo là chiếc miệng nhỏ xinh, làn môi hồng nhạt hơi méc đi vì lạnh “khuôn mặt cô ấy thật đẹp thật thánh thiện” lão thầm nghĩ, lão say sưa đắm chìm nhìn cô gái ấy mà cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Bất chợt! Một chiếc xe bán tải dừng lại, bước xuống xe là một cặp vợ chồng trung niên lớn tuổi, nhìn cô ấy vui vẻ lao vào ôm chầm lấy cặp vợ chồng ấy, nhìn cô ấy nở nụ cười tỏa nắng với hàm răng trắng đều thẳng tắp, có xen lẫn có một chiếc răng khểnh, trông thật đáng yêu đẹp tựa thiên thần, tim lão bỗng loạn đi một nhịp nhẹ, lão biết lão đã xao xuyến bởi vẻ đẹp của cô gái bé nhỏ đó, lúc này trong đầu lão bất giác bắt đầu nhảy số.
Từ ngày gặp được cô gái ấy, lão hay lui tới nhà hàng này, vẫn ngồi ngay chỗ đó ánh mắt đôi lúc lại nhìn qua ô cửa sổ, nơi phía cổng trường Đại Học luôn rộng mở, ánh mắt lão như đang kiếm tìm, một bóng hình quen thuộc nào đó mà lão đã khắc ghi trong tâm trí.
Cũng không biết? Bằng cách thức nào đó mà lão biết được tên cô gái ấy, cô ấy tên là Lee Hoe Shang (Lý Hoài Thương) cô là sinh viên năm cuối vì nhà cô sinh sống tận thôn quê vùng ngoại ô, khá xa cách trường nơi cô đang học, tận hơn 200 km nên cô phải ở lại trường, cô ở trong khu bán trú dành cho sinh viên, ngoài việc lên lớp, thời gian rảnh rỗi còn lại, cô xin làm thêm ở một cửa hàng tiện lợi nhỏ, cách trường 2 con phố để cải thiện thêm cuộc sống. Hàng tháng có dịp lên thành phố giao hàng, ba mẹ Hoe Shang đều lái chiếc xe bán tải ghé sang trường học thăm cô.
Rồi một buổi tối nọ, gió vẫn rét buốt như mọi khi, vì ngoài trời quá lạnh nên mọi người ít qua hơn. Đứng đó! Trước gian hàng tiện lợi, lão đứng nhìn vào gian hàng nơi chỗ quầy tính tiền có một cô gái nhỏ đang bận rộn với công việc còn dang dở, lão chầm chậm bước tới mở cánh cửa bước vào bên trong, thân hình lão to lớn cao độ hơn 1m8, nước da lão hơi ngăm đen, nhìn lão trẻ hơn nhiều so với tuổi thật của lão nhưng khuôn mặt lão vẫn toát lên một vẻ trưởng thành nghiêm nghị mà chỉ có ở những người đã từng trải qua nhiều sóng gió của cuộc đời. Lão nhìn cô gái khẽ nói:
“Chào cô! Ở đây có gì có thể ăn nhanh được không? Ngoài trời lạnh, có lẽ tôi có chút đói”
Cô gái đang nhập các con số vào máy tính, bỗng nghe một giọng nói hơi trầm nhưng lại cực kỳ dễ chịu, đầy nam tính, cô ngước ánh mắt lên nhìn đối diện lão, nở một nụ cười và nói:
“Ở đây có nhiều món tráng miệng, ăn cũng ổn nhưng sẽ không no mấy…”
Cô gái chợt im lặng dường như đang suy nghĩ điều gì rồi nói tiếp:
“Hay là anh ăn thử món mì tương đen đi, hương vị cũng ngon tuyệt mà lại cũng no nữa”
Lần này lão đứng cách cô gái rất gần độ chừng khoảng một cánh tay, cũng với nụ cười đó, lão nhìn cô thật say đắm, thật trìu mến, tâm thần lão dường như đang lạc đến một hoang đảo nào đó vĩnh viễn không biết đường về, không thấy lão trả lời cô khẽ gọi:
“Anh ơi, này anh gì ơi” gọi đến lần thứ 3 thì lão mới định thần bừng tỉnh, như vừa bước ra khỏi giấc mộng đẹp mơ hồ.
“Cũng được, phiền cô” lão nói!
“Vậy anh đợi chút” rồi cô gái bước vội qua nhanh phòng sơ chế. Tầm 10p sau, cô gái bước ra, trên tay cô bê một tô mì lớn được cô trộn chung với tương đen, thêm một chút ít gia vị, lão thoạt nhìn tuy không có gì bắt mắt, nhưng nó lại tỏa ra một hương thơm mê hoặc và đây cũng là tô mì đầu tiên cô gái này làm cho lão vì lão mà làm, lão thầm quyết: Cho dù có ngon hay không ngon lão cùng sẽ ăn cho bằng hết, bởi lão đã không thể nào phụ đi tấm lòng của cô gái bé nhỏ trước mắt này!
Một ít vì sao lẻ loi, đã hơn 9h tối, ngoài đường xe cộ bớt hẳn qua lại, chắc do trời lạnh, hoặc do tuyết lại rơi nhiều, nên người ta ngại, thích ở trong nhà, bên chiếc lò sưởi, ít khi ra đường, trước gian hàng nhỏ có một cây dù, cây dù tuy không lớn lắm chỉ đủ che một chiếc bàn nhỏ và hai chiếc ghế được đặt đối diện nhau, ở đó có hai người đang ngồi, một nam và một nữ họ đang nói về một vấn đề nào đó. Trước mặt lão là một cái tô không còn cọng mì nào cả, bên trên có gác thêm một đôi đũa, lúc đầu lão cũng có chút đắn đo, do dự, nhưng khi lão vừa ăn thử đũa đầu tiên, sao mà nó ngon đến lạ, liền một hơi lão đã ăn sạch, lão biết đây là tô mì ngon nhất mà lão đã từng ăn vì nó chất chứa hương vị tình cảm của lão và người con gái mà lão thầm thương trộm nhớ. Ngồi đối diện lão là Hoe Shang cô gái lâu lâu lại che miệng cười khúc khích, trên bàn có một ấm trà nhỏ cùng hai tách trà đang nghi ngút khói, thơm lừng thoang thoảng mùi hoa lài.
Từ đó! Ban ngày lão tranh thủ làm việc, ký kết những dự án đầu tư của công ty từ xa qua laptop. Tối lão lại chạy ghé qua cửa hàng tiện lợi nơi cô làm việc, không khác gì chạy liveshow, bởi lão muốn được gặp cô nhiều hơn một chút, muốn được nói chuyện với cô nhiều hơn, tan tầm lão phụ cô đóng cửa hàng, trên đường đưa cô về lại trường, hai người phải đi qua 2 dãy phố, bất giác lão hỏi:
“Lạnh lắm không?”
“Có một chút!” Cô ấp úng trả lời.
Không chần chờ, lão nắm lấy bàn tay mảnh mai của cô, lão cho tay lão và tay cô cùng đút vô túi áo khoác của lão, cho dù hiện tại, ngoài trời có lạnh thêm bao nhiêu đi chăng nữa, thì giờ đây chỉ còn lại, đó là sự ấm áp xen lẫn hạnh phúc đang nhen nhóm ở trong lòng, không riêng gì lão mà còn có cô gái đi bên cạnh vì cô cảm nhận được tình cảm và sự chân thành mà lão dành cho cô. Một vóc dáng cao lớn đi bên cạnh là một vóc dáng nhỏ bé từ từ xa dần, khuất sau những bóng cây và những con phố, tuy nhìn không được hoàn hảo cho lắm nhưng nó thật đặc biệt và đáng yêu.
Ngày cô tốt nghiệp Đại Học, lão ôm trong tay một bó hoa hồng đỏ thắm thật lớn, thật đẹp, lão chăm chú nhìn cô say đắm yêu thương, còn cô, cầm trên tay tấm bằng thủ khoa, nụ cười rạng rỡ, cũng nhìn lão thật trìu mến và hạnh phúc. Không lâu sau đó! Lão đề nghị cùng cô kết hôn, cô cũng đồng ý vì cô biết, lão cũng không thể ở Korea (Hàn Quốc) mãi được, sự nghiệp và tương lai của lão không thuộc về nơi này.
Trước cổng tòa dân chính! Lão và cô cầm trên tay mỗi người là một tờ giấy chứng nhận có in mộc tròn đỏ thẳm, một bên ghi Tôn Thiên một bên ghi Lee Hoe Shang và một dãy chữ to nằm ngay phía trên ghi ba chữ: Giấy Kết Hôn.
Lão ôm cô vào lòng, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, cô cười e thẹn gục đầu vào trong lòng lão, 2 trái tim đang hạnh phúc giờ đây đang hòa chung một nhịp đập hân hoan tràn đầy hạnh phúc.
Lão quyết định khi về nước mới tổ chức lễ cưới vì nơi đó, mới chính là thương trường với những con số cũng là nơi thánh địa hùng mạnh lão, một phần lão cũng muốn cho bàn dân thiên hạ đến dự lễ cưới của lão, thấy được nhan sắc tuyệt đẹp của vợ lão, mà trầm trồ mà ghen tị…
Về nước được một tháng, một đám cưới thật lớn hoành tráng, tiền lệ chưa từng có được diễn ra, khách mời là những đối tác làm ăn, tai to mặt lớn, lão cùng điều động hai chiếc máy bay Boeing cỡ lớn rước Ba Mẹ cùng họ hàng bên vợ từ Korea qua dự lễ. Lão mặc trên người một bộ Vest màu xanh sẫm, lịch lãm quý phái, bên cạnh lão cô dâu cũng không kém cạnh, lại có phần ưu thế hơn, bởi vì cô không những đã đẹp sẵn một cách tự nhiên, rồi lại được thợ make up thêm, vẻ đẹp cô lại càng đẹp lộng lẫy rạng ngời, cô cũng khoác lên người một bộ áo cưới giới hạn, được lão đặt may riêng, bằng thủ công của một sáng tạo thời trang nổi tiếng nước ngoài, chiếc váy cưới màu trắng có đính đá quý lấp lánh thật đẹp, chiếc váy ôm sát người cô, tạo nên những đường cong tuyệt mỹ mà khiến bất cứ người đàn ông nào khi nhìn thấy, đều cũng muốn, cũng khao khát được sở hữu. Đám cưới diễn ra thật tưng bừng náo nhiệt, quà cưới được chất cao thành núi, cô dâu mấy lần phải tháo bỏ bớt trang sức vàng bạc đá quý được tặng trên người xuống vì chúng thật sự quá nặng đối với cô. Bên ngoài khách đến dự tiệc, xe cũng phải đậu hơn cả 1000 chiếc đủ màu sắc đủ thể loại sang trọng.
Vài tháng sau, tại một căn biệt thự lớn khu chỉ dành cho giới nhà giàu, cô dạo này tâm tình hay bực bội hay cáu gắt, cứ mỗi khi ngửi thấy mùi tanh của cá thì cô lại cảm thấy buồn nôn, rất chịu mà chạy vào toilet.
Chiều, lão từ công ty chính trở về biệt thự, bước vào phòng ngủ thấy vẻ mặt vợ mệt mỏi, xanh xao tiều tụy nằm trên giường, lão cảm thấy lo lắng, lão tức tốc cầm điện thoại gọi ngay cho bác sĩ riêng.
Tầm 15p sau bác sĩ có mặt, khám được một lúc và hỏi nhưng câu hỏi đơn giản, bác sĩ rút trên cánh tay cô một lượng máu nhỏ và để lên máy INPT xét nghiệm, không lâu sau bằng phương pháp xét nghiệm hiện đại và chính xác hầu như tuyệt đối cũng đã cho ra kết quả, cầm lấy mẫu xét nghiệm bác sĩ nói:
“Chúc mừng ông chủ, phu nhân đã có thai được 16 tuần là một bé gái”
Ánh mắt của lão dời sang người vợ xinh đẹp bé bỏng của lão, cô cũng nhìn lão, bốn mắt giao nhau, nước mắt hai bên của lão và cô như chợt hiểu ý, dường như muốn bất chợt tuôn trào, đó là những giọt nước mắt hạnh phúc vì gia đình này sắp đón thêm một thành viên mới, một sinh linh quý giá được ông trời ban tặng khi tuổi lão gần xế chiều. Tiễn bác sĩ ra về. Lão vội vàng quay lại giường, lão nằm bên cạnh vợ, ôm vợ vào lòng sung sướng mà thủ thỉ:
“Con gái… Anh sắp được làm Ba rồi, Em cũng sắp được làm Mẹ rồi đó! Anh vui lắm, Anh cảm ơn Em nhiều lắm!”
Lão khẽ hôn lên môi cô, một nụ hôn mặn nồng dịu ngọt và say đắm, cô co người lại nằm gọn trong lòng lão cảm giác thật ấm áp, cô chìm dần vào giấc ngủ mà trên môi vẫn nở một nụ cười hạnh phúc. Còn lão: Lão không thể nào chợp mắt được, lão cứ trằn trọc mãi, vì niềm vui đến một cách đột ngột và quá lớn, nụ cười của lão đã không thể nào tắt từ khi vị bác sĩ kia báo tin vui cho lão, thì kể từ lúc đó nụ cười của lão còn rõ ràng hơn nụ cười của vợ lão, nằm bên vợ mà đầu lão luôn nhảy số không ngừng, lão luôn tự đặt ra cho mình những câu hỏi rồi tự tìm ra đáp án! Con gái chào đời cần những gì, phải chuẩn bị mua những gì cần thiết, nào là chiếc nôi đặt trong phòng ngủ dành riêng cho bé, nào là quần áo trẻ sơ sinh, nào là khăn, bỉm, sữa đủ thứ các kiểu, muôn vàn câu hỏi muôn vàn lời giải đáp.
Bất chợt! Đầu lão lóe lên:
“Một cái tên, đúng rồi, con gái nhỏ cần có một cái tên, mà là tên gì mới được chứ”
Thế là lão lại chìm đắm trong những dòng suy nghĩ miên man với những cái tên. Đời lão bôn ba từ nhỏ, luôn đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, thương trường cũng như chiến trường nên lão hiểu rất rõ, tiền thì gã không thiếu, tài sản thì nhìu phải nói là rất siêu nhiều thì đúng hơn, lão không muốn con gái sau này phải cực khổ mưu sinh như lão đã từng trải qua nên lão muốn đặt tên cho con gái mình, một cái tên mang theo ý nghĩa bình yên và hạnh phúc… và tên đó là: Tôn Tiểu Tịnh!!!
| Thông tin truyện | |
|---|---|
| Tên truyện | Tịnh nhưng không tịnh |
| Tác giả | Chưa xác định |
| Thể loại | Truyện sex ngắn |
| Phân loại | Sextoy, Truyện sex phá trinh |
| Tình trạng | Chưa xác định |
| Ngày cập nhật | 05/11/2025 01:16 (GMT+7) |