Truyện sex ở trang web truyensextv99.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv99.net (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensextv.com...)

Truyện sex » Truyện sex ngắn » Nữ cảnh sát » Phần 3

Nữ cảnh sát - Tác giả Thiên Hạ Du Mục


Update Phần 4

Phần 3: Thần Tốc

Bóng lưng hắn: Rộng, mạnh, thẳng như một thanh kiếm cắm giữa đêm hỗn loạn. Ánh đèn vàng đại sảnh rọi lên vai hắn, kéo dài cái bóng ấy thành một vệt đen đầy uy lực trên nền đá cẩm thạch nứt toác.

Đám người trong sảnh còn chưa tỉnh khỏi cú sốc.

Duy chỉ có một người không rời mắt khỏi hắn… Mỹ Na.

Hơi thở cô khựng lại!

Hắn… người đàn ông có được nụ hôn đầu của cô… trong tình thế trớ trêu.

Hắn… người vừa chiến đấu như một cơn bão cuồng nộ… có gương mặt người.

Hắn… và cũng chính hắn… để vuột mất tên tội phạm, mà cô theo dõi suốt đêm nay.

Mỹ Na đứng đó! Toàn thân tả tơi: Váy rách, chân trần bám bụi đá, mồ hôi đọng trên cổ và bờ vai. Tất cả dường như tan biến, khi ánh mắt cô chạm vào bóng lưng hắn… đầy bí ẩn và nguy hiểm.

Hắn cũng không quay lại!

Chỉ khẽ nghiêng đầu một nhịp…

Một nhịp đủ để xác nhận rằng cô vẫn nhìn hắn.

Rồi…

ROOOM!!

Một tiếng rú động cơ cực sắc xuyên thẳng qua trước đại sảnh.

Một chiếc Lamborghini Aventador đen mờ lao đến, đèn pha cắt đôi làn khói bụi như lưỡi kiếm. Cửa bật lên đúng một nhịp duy nhất.

Hắn lóe lên… biến mất như một tia chớp.

Cửa sập lại…

WOOOM!!

Chiếc Lambo phóng đi như mũi tên đen, xé tung mọi thứ, để lại một luồng gió mạnh đến mức váy áo khách dự tiệc tung bay hỗn loạn.

Cảnh sát chưa kịp chạy ra.

Khách mời chưa kịp la lên.

Cảnh sát trưởng Đường Nghị cũng vừa chạy tới, chỉ kịp trợn mắt, rồi đưa tay lên mặt chắn sức gió.

Mỹ Na cũng không kịp suy nghĩ…

Cô phóng ra ngoài.

“NA!! DỪNG LẠI!!!”

Ông cảnh sát trưởng thét như trời giáng.

Cô không dừng…

Cô lao tới chiếc BMW đen… chiếc xe ba cô đã mượn cho cô đi dự tiệc tối nay.

Cô nhảy vào ghế lái… chưa đủ 1 giây đã kéo dây an toàn.

Xe nổ máy, cả đám cảnh sát phía sau đồng loạt hét lên:

“KHÔÔÔÔÔNGGGGG!!”

“XE ĐÓ SẾP MƯỢN!!! TRẦY LÀ… CHẾT!!”

Mắt Mỹ Na vẫn định vị mục tiêu…

ROMMM!!

Chiếc BMW xoay đuôi, trượt ngang qua mặt sân, suýt đụng hai bụi cây kiểng đắt tiền.

Ông cảnh sát trưởng ôm đầu gào lên:

“CÁI XE!!! CÁI XEEEEE!!!”

… Đường hẹp, xe đông, người qua lại mức độ nguy hiểm, gần như tự sát.

Hắn đã đổi sang cầm lái…

Chiếc Lamborghini đen của hắn quét qua ngã tư như mũi dao cắt gió, xoay phần đuôi đúng nửa vòng, khiến ánh phản quang từ các biển quảng cáo Neon lóa lên trên mặt kính.

Mỹ Na bám theo, xe BMW rít lốp:

SKRIIIIIP!!

Ngay khúc cua đầu tiên, một nhóm khách du lịch băng qua đường:

1 giây để xử lý…

2 giây để đánh lái…

3 giây để quyết định: Né trái, né phải, hay đâm thẳng.

Cô bẻ lái sang trái, bánh xe gần như chạm gót giày của một người đàn ông đang ngơ ngác. Gió do xe tạo ra hất tung tờ báo Mực Tím anh ta đang cầm.

Đám người hét lên…

Cô hét lại…

“XIN LỖI!!”

Xe cô tăng tốc…

Lambor phía trước lao vào làn xe buýt.

Một chiếc buýt thắng khựng, hành khách ngã dúi dụi…

Lambor chui lọt giữa hai xe buýt đỗ song song, khe hở chỉ khoảng 2 mét.

BMW lao tới…

Cô nghiến răng:

“Được lắm!”

BMW ép gương, suýt cà vào thân xe buýt:

XOẸT…

Một tiếng nhỏ… cô tái mặt nhìn gương:

Không trầy…

Tim cô đập như trống trận.

Phía trước lại có xe máy chạy ẩu, bất ngờ cắt đầu Lambor.

Hắn chỉ nhích vô lăng 1cm, tránh sát bánh xe sau chiếc xe máy đang lao như điên.

Người đi xe máy la lên:

“Á… á… á!!”

Mỹ Na cũng lao tới ngay sau đó…

Xe máy vừa quay đầu, chưa kịp nhìn thấy BMW thì cô đã siết thắng, bẻ lái, kéo xe trượt…

SKREEEEEP!!

Xe trượt nghiêng 15 độ, ánh lửa tóe ra dưới gầm do ma sát.

Cô vẫn giữ được thăng bằng…

Sếp Nghị và cả tổ đội cảnh sát nhìn cảnh đó qua camera giao thông mà mắt muốn nổ đom đóm.

Rẽ vào đường cao tốc…

Lambor tăng tốc không giữ mồm mép:

220 km/h…

230 km/h…

240 km/h…

Gió đập vào thân xe như búa tạ.

BMW phía sau không chịu thua:

205 → 215 → 225 Km/h…

Từng dòng xe container chạy như bầy voi khổng lồ, từng chiếc dài như con tàu nhỏ.

Hắn luồn qua hai container đang song song, khe hẹp chưa đến 1 mét… khi khe hẹp dần tăng lên vừa đủ… VÈO… hắn đã phóng vượt qua.

BMW lao tới…

“Không lách được thì…”

Cô đạp ga mạnh hơn.

BMW ép sát container bên phải, đến mức:

Gương chỉ còn 4 cm là chạm thùng thép…

Lốp xe lia sát vạch phân cách…

Tiếng kim loại của container kêu “Keng… Keng…” do gió từ BMW quét vào.

Một container phía trước bật xi – nhan, muốn sang làn.

Lambor không giảm tốc.

Hắn nén người vào ghế, xoay vô lăng gọn như dao cắt:

VÈO…

Lambo lách vào khoảng trống đang khép lại.

BMW lao đến:

10m…

7m…

5m…

2m…

Cô không phanh.

Cô đạp mạnh hơn.

BMW bóp hơi, vì bị ép vào làn gió hỗn loạn của container phía trước.

Xe cô chui lọt qua, đúng lúc khoảng trống khép lại phía sau cô chỉ 0. 8 giây.

Cô hét:

“TRỜI ƠI TRẦY LÀ CHẾT!! ĐỪNG TRẦY!!!”

Phía trước, hắn đột ngột chuyển làn, quét ngang đầu xe tải đang vượt.

BMW phải bắt chước…

Cô xoay vô lăng, ép trợ lực đến mức cơ tay nổi gân xanh.

Hai xe song song trong 3 giây, bánh xe cách nhau đúng nửa gang tay.

Tới đoạn đường xấu, nhiều ổ gà dày, kim loại rơi vãi, dễ trượt bánh, dễ lật xe…

Hắn đánh lái gấp, rẽ vào khu công nghiệp cũ bỏ hoang… nơi không camera, không đèn đường, không cảnh sát.

Chỉ có:

… Nhà kho đổ…

… Thùng sắt lớn…

… Cần cẩu rỉ sét…

Container xếp chồng lởm chởm, bóng tối đặc quánh.

Lambor phóng lướt qua một dãy kệ thép, gió quật mạnh khiến giấy tờ, vỏ thùng bay tung như bão.

Hắn ôm thật gắt qua góc kho, đuôi xe chỉ còn cách thanh sắt nhô ra… đúng 3 cm.

BMW vẫn lao theo sau…

RẦM…

Một tấm pallet gỗ bất ngờ đổ ngang.

Cô chỉ có 0. 6 giây để xử lý.

Cô hãm phanh, bẻ lái, kéo tay thắng, đạp ga theo đúng quy trình của một tay đua.

BMW xoay 40 độ, đuôi xe quét ngang, tấm pallet.

Thân xe xoay sát một thùng sắt phế liệu cao 3 mét:

XOẸT…

Không một tia lửa nhỏ nào văng lên.

Cô hoảng hồn nhìn gương:

“Đừng trầy… đừng trầyy… đừng trầyyy…”

Cô tăng tốc lại…

Lambor bẻ lái lách giữa hai container bị bỏ song song.

Khoảng cách giữa chúng chưa tới 2 mét.

BMW lao tới…

Cô siết tay lái, căn đúng tim:

… Bên trái: Container rỉ sét…

… Bên phải: Container méo góc…

… Phía trên: Dây cẩu sắt sắp đứt lủng lẳng…

BMW lao qua khe, hai bên gió ép mạnh khiến xe rung bần bật.

Cô nghe tiếng keng keng keng khi anten xe va vào dây cẩu.

Cô hét:

“THẦN LINH ƠI”…

Phía nơi xa, dần xuất hiện cửa đường hầm xuyên núi:

VÉO… VÈO hai xe lao vút vào đường hầm tối…

Âm thanh động cơ dội lên từng mảng tường…

Lambor vào trước, tạo luồng gió mạnh như một quả bom khí.

BMW lao sau vào, đèn pha quét lên trần khiến bóng xe rung liên tục.

Lambor nhấn thắng:

Hắn phanh gấp…

KÉETTT!!

Cô không kịp:

BMW thắng trễ hơn 0. 2 giây.

Cô bẻ lái sang phải, trượt nghiêng…

Má bên trái của xe lướt sát tường, chỉ còn 2 cm là cà mạnh.

Tiếp đó, có một chiếc xe tải cũ, đỗ bên trong hầm.

Lambor áp sát, gần như quệt thân trái xe dọc tường hầm.

BMW lao theo sát…

Gương xe BMW chạm nhẹ vào phần chắn bùn xe tải:

CỐP…

Cô hét:

“TRỜI ƠI! CHẮC GƯƠNG MÓP RỒI!!”

Cảnh sát trưởng hét qua bộ đàm như chết đến nơi:

“GƯƠNG CŨNG LÀ GƯƠNG MƯỢN ĐÓ CON ƠIII!”

Vừa ra khỏi đường hầm, Lambor tăng tốc ngay vào trung tâm thành phố.

Đèn Neon phản chiếu liên tục lên kính xe, tạo ra những dải màu sắc.

Hắn lách vào đoạn đường đang sửa:

… rào chắn…

… biển báo…

… cọc tiêu…

Hắn điều khiển Lambor như múa lửa, thân xe liệng trái – phải – trái – phải, không hề giảm tốc.

BMW tới sau:

Cô cố “bắt chước”

Cọc tiêu rơi “ngã hàng loạt” khi BMW suýt quẹt trúng.

Rồi!

Hắn quay xe…

Ngay giữa ngã tư đông xe, hắn kéo thắng tay, ôm lái xoay tròn 180 độ, bánh xe vẽ ra một vòng lửa nhỏ do ma sát cực lớn.

BMW lao qua ngã tư.

Cô xoay đầu xe…

… nhưng dòng xe quá dày.

Khi cô quay lại được, Lambor đã:

Rẽ trái…

… lách vào làn dành cho xe máy…

Vượt lên một cầu vượt nhỏ…

Rồi mất hút sau tòa tháp ánh sáng phía xa.

Mỹ Na nhìn vào gương:

Không có đèn xe đen nào phía sau.

Không có dấu hiệu lốp.

Không có tiếng động cơ.

Hắn biến mất như chưa từng tồn tại.

Cô chỉ còn lại tiếng thở dồn dập, mặt đỏ ửng vì adrenaline, và bàn tay siết chặt vô lăng đến run.

Cảnh sát trưởng mặt tái mét, lí nhí hỏi nhỏ nhẹ qua bộ đàm, giọng hơi lo sợ:

“Na… xe còn nguyên hông con…”

Cô liếc quanh, rồi thì thầm:

“… chắc… chắc còn…”

Nhưng ánh mắt cô vẫn nhìn nơi Lambor biến mất.

Bởi trong khoảnh khắc đó…

Cô biết cuộc rượt đuổi giữa cô và hắn mới chỉ bắt đầu.

Cô bước về căn nhà thuê nhỏ, gọn gàng nhưng luôn khiến cô có cảm giác như sống kiểu “tối giản bất đắc dĩ”. Cô cởi áo khoác bằng một cú giật nhẹ, rõ ràng đã mệt, tháo bảng tên và bảng hiệu, mọi thứ rơi vào vị trí trên giá móc một cách chuẩn chỉnh như một thói quen.

Cô túm khăn tắm, đi nhanh ra phòng tắm phía sau, vừa đi vừa lầm bầm:

“Mai đi làm phải ghé hỏi lại ông chủ nhà chuyện cái ống nước này…”

Cô cởi tất cả quần áo trên người xuống treo lên móc, vặn vòi nước.

Vọt…

Dòng nước mát chảy xuống đầu khiến cô rùng mình khoan khoái. Cô nhắm mắt, thở ra nhẹ như trút được 80% mệt mỏi.

Cô nâng tay xoa dầu gội lên tóc, tạo bọt đến mức như muốn biến mái tóc thành mây trắng.

Rồi…

“Tách… tách…”

Một giọt… hai giọt… ba giọt…

Rồi im ru như cắt điện toàn khu.

Cô mở mắt thật chậm.

Nhìn vòi nước.

Nhìn bọt.

Nhìn cơ thể mình đang trắng xóa như tượng thạch cao.

“… Không phải ngay lúc này chứ?”

Giọng cô khô hơn cái vòi nước vừa chết.

Cô thử đập nhẹ vào vòi.

Không hiệu quả.

Cô thử lắc mạnh hơn.

Nó vẫn im re.

Cô đứng yên 1 giây.

Gió không thổi.

Không ai nói gì.

Chỉ có bọt đang… từ từ chảy xuống bờ mông.

Đảo mắt quanh phòng tắm, xô trống, chậu khô, thùng nước dự phòng cũng không có nổi một giọt.

Rồi mắt cô dừng lại tại một khe tường nhỏ…”quen thuộc”

“Sau khe tường là biệt thự nhà hàng xóm: Sân sạch, vườn trúc gọn gàng, và đặc biệt… Một vòi nước tưới cây to đùng.”

Vừa nghĩ xong, cô hít sâu một hơi.

Rồi nheo mắt.

Chỉ đúng 0. 2 giây suy nghĩ…

Cô bật người lên cây mít sát bờ tường.

Trên cây mít:

– Tóc cô dựng lên vì bọt xà bông.
– Mắt mở to như đặc vụ.
– Thân hình bé nhỏ phủ kín toàn là bọt trắng, trông chẳng khác nào… trái mít bị đột biến gen.

Cô nghe ngóng.

Không động tĩnh.

Cô bò nhẹ qua mép tường, động tác nhẹ như mèo.

Nhảy xuống sân nhà hàng xóm mà âm thanh nhỏ đến mức chính cô cũng phải tự khen:

“Chuẩn.”

Cô lom khom chạy qua vườn trúc trông vừa kỳ dị vừa tội nghiệp: Bọt thì rơi lộp độp, bước chân nép sát đất, mặt căng thẳng như chuẩn bị gỡ bom hẹn giờ.

Đến vòi tưới cây, cô xoay van thật chậm…

“Cọt… kẹt…”

Tiếng ồn đúng kiểu sẽ khiến trái tim rơi xuống bụng.

Rồi…

Nước phun ra.

Cô thiếu điều muốn bật khóc vì mừng.

Cô đưa tay xoa lia lịa, rửa đầu, rửa cổ, rửa vai, rửa người… tốc độ như nhân viên nhà hàng đang dọn chén khi quán sắp đóng cửa.

Chợt…

“Gừ…”

Cô đứng đực ra như tượng.

Quay đầu nhìn…

Một con chó to đùng cũng đang nhìn cô, hai mắt giao nhau.

Nhưng… Nó không sủa.

Chỉ nghiêng đầu, kiểu:

“Cảnh này thật quen thuộc?”

Nó nhìn cô 3 giây.

Không hiểu.

Không thích.

Không ghét.

Nó…

Ngáp một cái dài…

Rồi nằm xuống ngủ tiếp.

Cô không dám thở mạnh vì sợ bọt còn sót lại rơi xuống gây tiếng động.

Rửa xong, cô tắt vòi, lùi lại.

Nhảy một phát lên tường, bám mép, kéo mình lên, nhanh đến mức nếu có chấm điểm Olympic, cô ít nhất được 9.8.

Sau khi rửa sạch bọt ở nhà hàng xóm và quay về, cô tưởng như mọi thứ đã xong.

Nhưng không…

Cô vừa đặt chân vào phòng khách, khẽ thở dài… thì ánh mắt rơi xuống chiếc váy dạ tiệc đang nằm thê thảm trên bàn.

Cô nhíu mày.

Cái váy màu trắng, vốn là màu ưa thích của cô – bị rách một đường dài bên hông, mất luôn khúc dưới. Cô nhớ lại cảnh mình “xé” cái rẹt rất chi là dứt khoát, rồi trượt, nhảy qua dãy bàn ghế để chắn đường hắn và đám vệ sĩ tội tối nay… và hiểu ngay nguyên nhân.

Bên cạnh đó là đôi giày cao gót.

Chính xác hơn: Một chiếc giày cao gót.

Chiếc còn lại… “mất tăm.”

Cô nhìn chằm chằm đôi giày như đang cố gắng nghiền ngẫm triết học cuộc đời:

“Rốt cuộc mình đã vứt nó ở đâu vậy…”

Cô mở cửa phòng giặt.

Ngay lập tức bị tạt thẳng vào mặt là sự thật:

Đống đồ giặt tối qua vẫn nằm trong máy, chưa phơi.

Cô chống tay lên trán.

“Hay thật.”

Cô mở máy, lôi đồ ra, tất cả còn ẩm ướt, lạnh lạnh, toát lên cảm giác “không thể mặc được”.

Hôm nay cô đã mệt đến mức: Đồ giặt cũng quên, nước cũng hết, rồi phải tự cứu bằng cách đột nhập nhà hàng xóm.

Không còn gì khác để mặc, cô quay vào phòng, mở tủ.

Cô cầm đại một bộ đồ ngủ bằng vải mềm, luồn tay mặc vào, bộ đồ màu đỏ rực, mỏng như trong suốt, ôm sát cơ thể và cực kỳ ngắn… thứ mà bình thường cô chỉ mặc khi ở nhà, đóng kín cửa và không tiếp ai.

Bộ đồ lộ rõ từng đường cong ẩn hiện bên trong kiểu như “có mặc cũng như không mặc.”

Cô nhìn mình trong gương hai giây.

Gương mặt cô không biểu cảm gì, chỉ là một ánh nhìn:

“Được rồi. Tạm vậy đi.”

Đi xuống bếp, cô mở tủ lạnh.

Bên trong:

… Một quả trứng nứt.

… Một hộp sữa hết hạn từ hai tuần trước.

… Vài chai nước lọc.

Và… một gói tương ớt lạc lõng.

Cô khép tủ lạnh lại thật chậm, như thể đang sợ nó sẽ cho cô thêm tin xấu.

Cái bụng kêu “Ọt” một tiếng rất rõ ràng.

Cô thở dài.

Không muốn, nhưng phải làm:

Đi mua đồ ăn.

Vì bộ đồ ngủ đỏ quá ngắn, ôm sát trong suốt quá nổi bật, bên trong lại không mặc nội y, nên cô khoác thêm chiếc áo khoác, màu xám phủ xuống gần tận đầu gối, cầm lấy kính râm.

Nhưng vẫn không yên tâm.

Cô mở cửa hé hé, ló đầu ra nhìn.

Đường trong khu dân cư khá vắng, chỉ có ánh đèn vàng và vài chiếc xe máy lướt qua xa xa.

Cô tự nhủ:

“Cửa hàng tiện lợi chỉ cách ba con phố. Đi nhanh là xong.”

Cô bước ra ngoài, nhưng dáng đi thì…

Cúi thấp người.

Áo khoác ôm sát mặt.

Tay xoè xoè như đang trốn paparazzi.

Mỗi bước đều nhìn trái – nhìn phải – nhìn sau – nhìn trước.

Nếu ai quay lại, người ta sẽ tưởng cô là đặc vụ đang theo dõi ai đó.

Hoặc một tên trộm nghiệp dư đang tập nghề.

Cô cố đi thật nhanh, nhưng vì mệt, chân hơi lảo đảo, thành ra vừa đi vừa khựng như robot bị thiếu pin.

Thỉnh thoảng có người đi ngang, cô lập tức nấp vào cột điện, giả vờ nhìn… con mèo hoang nào đó không có thật.

Càng đi, cô càng cảm giác mình giống như:

… Kẻ biến thái…

… Mặc đồ ngủ đỏ…

… Không mặc đồ lót…

… Khoác áo xám, đeo kính râm.

… Mặt lạnh nhưng mắt thì dáo dác…

… Và đang bí mật, lén lút đến cửa hàng tiện lợi lúc nửa đêm…

Đến phố thứ hai, cô gần như muốn quay về.

Nhưng tiếng bụng lại “Ọt” thêm phát nữa.

“… phải sống trước đã.”

Cô siết chặt áo khoác kéo xuống che phần thân dưới, ngẩng đầu, tăng tốc độ.

Con phố thứ ba dài vô tận.

Đèn cửa hàng tiện lợi sáng rực như ốc đảo cứu đói.

Cô thở phào.

Sắp tới rồi.

Nếu không có chuyện gì bất ngờ… thì tuyệt.

Luồng ánh sáng trắng lạnh lẽo từ trong cửa hàng như… chiếu thẳng vào bộ đồ ngủ đỏ, thật mỏng ôm sát dưới chiếc áo khoác xám, khiến cô cảm giác bản thân giống như vị khách VIP…

Cô bước vào, dáng đi vội vàng, hồi hộp nhưng vẫn cố giữ bình thản.

Cậu nhân viên đang đứng quầy, chống tay lên bàn, ngáp một cái rõ dài.

Nhưng khi thấy cô bước vào, cậu lập tức:

Nhìn.

Ngừng ngáp.

Rồi nhìn lại lần hai.

Áo khoác xám ngắn, kính râm.

Tóc còn hơi ướt.

Mắt dáo dác như đang bị truy đuổi.

Và dưới áo khoác… loáng thoáng thấy màu đỏ rực.

Cậu thu ngân nhíu mày.

Ánh mắt thể hiện rõ một câu:

“Xám… đỏ… mà chân trắng thật?”

Cô làm như không thấy.

Chỉ hơi kéo cổ áo khoác lại gần mặt hơn, một tay cô khẽ nắm lấy mép áo khoác kéo xuống, bước thẳng vào gian hàng.

Đi qua gian mì gói, bụng cô kêu lần ba:

“Ọt…”

To rõ như tiếng hộp sữa rơi xuống sàn.

Hai bạn trẻ đang đứng lựa snack quay lại nhìn cô.

Cô liếc họ bằng ánh mắt lạnh tanh kiểu:

“Không phải tôi!”

Rồi lập tức rẽ sang hướng ngược lại.

Camera cửa hàng cố gắng bắt nét cô… nhưng cô né như dân chuyên nghiệp…

Cô tiếp tục đi sâu vào trong, nhưng mỗi khi thấy camera quay về phía mình, cô lập tức:

… giả vờ ngồi xuống nhặt chai nước…

… hoặc quay mặt sang kệ bên cạnh…

… hoặc đưa tay che mặt…

… hoặc xoay người để kéo áo khoác xuống che thân dưới.

Cô đứng trước quầy thực phẩm ăn liền, tay đặt lên từng món:

– Sandwich…
– Bánh bao…
– Salad…
– Onigiri…
– Mì ly…
– Cơm gà KFC…

Nhưng gương mặt cô nghiêm túc đến mức nếu bỏ thêm nhạc nền, trông chẳng khác gì cảnh cô đang chọn loại vũ khí phù hợp cho một nhiệm vụ bí mật.

Cuối cùng cô quyết định:

Bánh bao thịt + một chai sữa + một hộp cơm nóng.

Tay cô ôm đồ ăn, chân bước vội về phía quầy, nhưng đúng lúc cô định thanh toán, cửa tự động lại phát ra tiếng “tinh”.

Một người đàn ông cao lớn bước vào cửa hàng.

Ánh đèn phía trên chiếu lên gương mặt anh ta, rất điển trai, đôi mắt sắc, dáng đứng thẳng và bình thản… hắn đi về phía cô.

Cô lập tức cúi đầu.

Kéo áo khoác che mặt.

Quay lưng.

Giả vờ tập trung vào… kệ kẹo cao.

Cô đứng im.

Người cứng như tượng.

Không khí có chút căng.

Nhân viên thu ngân liếc qua, mặt đầy cảnh giác nhưng cũng hơi… tò mò.

Hắn tiến đến gian đồ uống, đi ngang qua sau lưng cô.

Cô nghe tiếng bước chân rất rõ.

Càng lúc càng gần.

Cô cố tỏ ra tự nhiên, nhưng tay run nhẹ, suýt làm rớt hộp cơm.

Ngay khoảnh khắc hắn đi lướt qua, cô lập tức:

… xoay người né vào một góc bé tí…

… giả vờ nhìn mấy cái kẹo gấu màu sắc…

… và cúi thấp đầu như đang đọc… thành phần dinh dưỡng.

Ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ:

“Cô gái này chắc đang tính đạo văn công thức kẹo gấu.”

Khi hắn còn đứng ở quầy nước, cô nhanh như chớp bước đến quầy, để đồ xuống bàn và nói nhỏ, rất nhanh:

“Làm ơn tính tiền giúp tôi.”

Cậu thu ngân hơi giật mình vì tốc độ và giọng điệu như đang trao mật khẩu.

“À… dạ!”

Beep… beep… beep.

“Tổng cộng là…”

“Quẹt đi.”

Cô đưa thẻ.

Cà xong, cô ôm tất cả đồ vào tay, bước nhanh như gió.

“Tinh…”

Cửa mở.

Cô biến mất khỏi cửa hàng nhanh y như lúc mới lọt vô nhà hàng xóm để… tắm ké.

Cô ôm túi đồ ăn, bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

Không khí đêm yên tĩnh, ánh đèn vàng hắt xuống mặt đường ướt mưa nhẹ.

Cô kéo lại áo khoác che kín bộ đồ ngủ đỏ bên trong, mặt cô hơi ửng đỏ, rồi lao nhanh về hướng con phố đầu tiên.

Tiếng giày dép của cô không nhiều, chủ yếu là lẹp xẹp vì dép lê vội vàng.

Qua được nửa con phố, cô chợt dừng lại.

Một cảm giác kỳ lạ chạy dọc sống lưng.

Không phải gió.

Không phải tiếng xe.

Mà là… ánh mắt.

Như thể ai đó đang nhìn cô, bước theo cô, giữ đúng khoảng cách.

Cô quay đầu nhìn.

Đường vắng.

Không có ai.

Chỉ những bóng đèn đường kéo dài, và một con mèo đang bới thùng rác.

Cô tự nhủ:

“Ảo giác thôi.”

Cô lại bước tiếp, nhanh hơn.

Nhưng sau lưng…

Một tiếng bước chân.

Rất nhẹ.

Nhưng có thật.

Không phải tiếng mèo.

Không phải tiếng gió.

Mà là… tiếng giày da, nện xuống mặt đường một cách trầm ổn.

Bằng trực giác của cảnh sát, cô không quay đầu nữa…

Tránh gây chú ý.

Hai tay túm chặt túi đồ ăn.

Cổ áo khoác kéo lên cao hơn.

“Ăn mặc thế này, hành động thật không tiện.” Cô thầm nghĩ:

Tim cô đập nhẹ nhưng nhanh, như người đang cố giữ bình tĩnh.

Phố thứ hai hiện ra.

Khu dân cư im như tờ.

Cô bước vào đoạn đường tối nhất…

… chỉ để phát hiện.

Tiếng bước chân vẫn còn.

Và càng lúc càng rõ.

Trong một khoảnh khắc ngắn, gió đêm thoảng qua.

Mang theo… một mùi hương rất nhẹ, rất sạch, có chút lạnh, kiểu như mùi gỗ tuyết tùng hòa cùng mùi quần áo sạch sẽ.

Cô giật mình.

Mùi này…

Cô từng ngửi qua.

Ở hiện trường tối nay?

Hay trong phòng họp?

Hay lúc rượt đuổi?

Cô không chắc.

Nhưng nó không lạ.

Điều đó khiến sự cảnh giác của cô tăng vọt.

Cô bước đến con phố cuối, nơi có vài ngọn đèn hỏng tạo nên vùng tối loang lổ.

Cô vừa bước qua một quãng sáng… thì đột nhiên.

Một bóng người phản chiếu xuống mặt đường ngay phía sau cô.

Dài.

Cao.

Vững.

Và đang tiến lại gần.

Cô khựng lại một giây.

Không quay.

Không chạy.

Chỉ đứng im.

Gió thổi làm mép áo khoác cô tốc lên nhẹ, một vùng lông đen mượt và bờ mông săn chắc hiện ra chỉ đúng 1 giây rồi biến mất… cô vội vàng khép chân, kéo áo khoác xuống che lại chỗ nên che.

Phía sau…

Tiếng bước chân dừng lại.

Trên mặt đường, chiếc bóng cao lớn ấy đứng cách cô khoảng 6 mét.

Không động đậy.

Không nói.

Chỉ… nhìn.

Cô hít một hơi thật khẽ.

Bỗng phía sau vang lên một giọng trầm, thấp, không lớn nhưng đủ khiến toàn bộ sống lưng cô căng lên…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv99.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Nữ cảnh sát
Tác giả Thiên Hạ Du Mục
Thể loại Truyện sex ngắn
Phân loại Sex public, Truyện sex phá trinh
Tình trạng Update Phần 4
Ngày cập nhật 23/11/2025 11:22 (GMT+7)

Bình luận

Mục lục truyện của Tác giả Thiên Hạ Du Mục

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba