Truyện sex ở trang web truyensextv99.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv99.net (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensextv.com...)

Truyện sex » Truyện sex ngắn » Nữ cảnh sát » Phần 2

Nữ cảnh sát - Tác giả Thiên Hạ Du Mục


Update Phần 4

Phần 2: Cưỡng Hôn

Dãy hành lang tầng 2 của khách sạn năm sao trải dài thẳng tắp, bóng loáng như gương dưới ánh đèn vàng sang trọng. Không một bóng người, chỉ còn lại tiếng máy điều hòa rì rì khe khẽ và cảm giác im lìm như một sân khấu đang chờ diễn viên bước vào.

Một bóng người cao lớn trong bộ vest đen vừa lịch lãm vừa nguy hiểm. Chiếc mặt nạ che đi đôi mắt khiến hắn càng bí ẩn hơn – Một ánh mắt sắc lạnh, như lưỡi dao vừa thoáng qua ánh sáng. Hắn khẽ cúi người xuống, một đầu gối chạm sàn, định thắt lại dây giày.

Nhưng đúng lúc đó…

Cộc! Cộc! Cộc!

Tiếng giày cao gót dồn dập vang lên cuối hành lang, như một bản nhạc gấp gáp do định mệnh cắt ghép vào khoảnh khắc của hắn.

Một cô gái lao đến…

Dáng người cô mảnh mai, mềm mại, như vừa bước ra từ một buổi trình diễn thời trang nhưng lại đang… chạy hỗn loạn trên đôi giày cao gót quấn dây quanh cổ chân. Chiếc váy dạ hội ôm trọn cơ thể, lấp lánh theo từng bước chân, khiến cô vừa kiêu sa vừa… chật vật đến khó tả.

Gương mặt cô bình tĩnh đến lạ, nhưng đằng sau lớp mặt nạ đó là đôi mắt đang ánh lên sự cảnh giác. Hành động vội vã, nhưng thần thái lại như người, đang dự tiệc sang trọng… rõ ràng là kiểu người “bình tĩnh trong hoảng loạn”.

Sau lưng cô, bóng dáng vài gã vệ sĩ cao to, tai đeo bộ đàm đang quét mắt khắp hành lang.

Ánh đèn phản chiếu lên bộ vest của họ, khiến cả khung cảnh như biến thành một cuộc truy tìm.

Cô gái vừa trông thấy hắn đang ngồi thắt dây giày liền không do dự. Một bước, hai bước… rồi xông thẳng tới như thể hắn chính là… lối thoát duy nhất.

Trước khi hắn kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô tóm lấy cổ áo hắn, kéo mạnh hắn đứng dậy và… ép hắn vào góc tường.

Không một lời.

Không một ánh nhìn xác nhận.

Chỉ một hơi thở gấp gáp phả vào mặt hắn.

Và ngay sau đó…

… Cô Hôn hắn…

Một nụ hôn vừa vội, vừa mạnh, vừa chân thật đến mức khiến hắn trong một thoáng… quên cả việc mình luôn là kẻ thích đứng ngoài mọi hỗn loạn.

Hắn không đẩy ra.

Không nhíu mày.

Không phản ứng theo bản năng sát khí vốn có.

Thay vào đó… hắn hơi khựng lại.

Rồi đôi tay rắn chắc của hắn tự động đặt lên vòng eo thon của cô gái… một hành động bản năng, nhưng mềm mại đến bất ngờ, đối với một kẻ vốn được xem như “bóng ma lạnh lẽo”.

Trong thoáng chốc ấy, giữa hành lang tĩnh mịch, hai đôi môi quấn lấy nhau, hai hơi thở như lẫn vào thành một, ánh mắt hắn dưới lớp mặt nạ thoáng qua… một tia dịu dàng hiếm hoi.

Những gã vệ sĩ vừa chạy tới, bước chân đứng gấp lại.

Họ liếc thấy một cặp đôi đang mải… tình tứ hôn nhau say đắm.

Một trong số họ còn “khụ” nhẹ, ra vẻ lịch sự rồi nhanh chóng bước qua như thể đây không phải việc của mình.

Khi hắn còn chưa kịp tận hưởng trọn vẹn cảm giác trái tim mình vừa đập lệch một nhịp, cô gái… mở bừng mắt, đẩy hắn ra, thở nhẹ một cái như trút được gánh nặng rồi quay người bỏ đi.

Không nói gì.

Không nhìn lại.

Chỉ có tiếng váy dạ hội sột soạt và tiếng giày cao gót chật vật tiếp tục vang lên.

Đi được vài bước, cô bất chợt quay người lại, cúi đầu thật thấp như một lời xin lỗi vụng về, rồi vội vã chạy tiếp cho đến khi bóng dáng cô khuất sau khúc cua cuối hành lang.

Hắn vẫn đứng đó.

Bất động… ngay tại nơi vừa bị cưỡng hôn.

Điều mà trong suốt cuộc đời đầy sát khí của hắn chưa từng xảy ra.

Khóe môi hắn khẽ cong lên, nở một nụ cười hiếm hoi đến mức chính bản thân hắn cũng thấy lạ lẫm.

Hắn lẩm bẩm, giọng rất nhỏ, chỉ đủ chính hắn nghe được:

“Giày cao gót đi không quen sao?”

Rồi hắn cũng quay đi, bóng dáng cao lớn dần hòa vào ánh sáng vàng sang trọng của hành lang, để lại phía sau một điều bí ẩn:

Vì sao hắn lại xuất hiện ở buổi dạ tiệc tối nay?

Không ai biết.

Nhưng có lẽ…

Chính hắn cũng không ngờ rằng câu trả lời, lại bắt đầu bằng một nụ hôn đầy hỗn loạn nhưng tuyệt đẹp.

6 tiếng trước…

Tại Sở Cảnh Sát Thành Phố, phòng họp đặc biệt tầng 2 đang sáng đèn rực rỡ, không khí hồi hộp căng như dây đàn sắp đứt.

Trên bục, Đường Nghị – cảnh sát trưởng hơn ba mươi năm kinh nghiệm, đang đứng thẳng người chỉ tay vào màn hình chiếu, giọng sang sảng nhưng đầy vẻ chắc nịch.

Trên màn hình là sơ đồ buổi tiệc, bản đồ khách sạn, danh sách mục tiêu, và hàng tá dữ liệu có liên quan.

Trong phòng, cả đội phòng chống tội phạm ngồi nghiêm, mặt ai cũng đầy tập trung… và cũng đầy mồ hôi.

“Buổi tiệc diễn ra lúc 7 giờ tối tại khách sạn Hoàng Kim, 5 sao, sang trọng, đắt đỏ và… khó đền bù.”

Đường Nghị cố tình nhấn mạnh chữ cuối, khiến vài sĩ quan trẻ khẽ run run.

Ông tiếp tục:

“Thông tin từ nội ứng báo về: Tối nay sẽ xuất hiện một nhân vật cấp cao, thuộc tập đoàn tài chính Vận Tải Biển, lớn nhất Đông Nam Á. Nhiều khả năng sẽ có một thỏa thuận lách luật cực lớn diễn ra tại đó.”

Tiếng bút ghi chép vang lên lạch cạch. Một vài người rù rì to nhỏ.

Đường Nghị đảo mắt nhìn cả đội:

“Bên ngoài, xe tuần tra mai phục sẵn. Bên trong, chúng ta sẽ có người trà trộn vào buổi tiệc. Danh sách gồm…”

Tên đầu tiên ông đọc là:

“Đường Mỹ Na.”

Cả phòng hơi rùng mình như có gió lạnh thổi qua.

Ngay cả chính… ba cô, ông Đường Nghị, cũng toát mồ hôi.

Ông liếc sang con gái mình… đội trưởng trẻ nhất phòng chống tội phạm, thiên tài phá án, tâm huyết đầy mình, giỏi đánh đấm, nhưng… cũng nổi tiếng với “thành tích bên lề”.

Đường Nghị nhìn con gái, giọng nghiêm nghị nhưng như đang khẩn cầu:

“Vào buổi tiệc không được nổi bật. Không được gây chú ý. Không làm gì quá lố. Phải bình tĩnh, quan sát, và thu thập chứng cứ.”

Cả đội ngồi phía dưới đồng loạt gật như… gà mổ thóc, ai cũng đồng tình mạnh mẽ. Một sĩ quan còn lầm bầm:

“Mong là khách sạn vẫn đứng vững sau nhiệm vụ.”

Đường Nghị thở ra, nghĩ rằng phần khó khăn nhất đã qua.

Nhưng chưa…

Vì đúng lúc ông chuẩn bị tuyên bố kết thúc cuộc họp thì…

“Thế đi vào đó, phải mặc đồ gì?”

Giọng Mỹ Na vang lên từ góc bàn.

Cô đang… ngửa cổ nhìn trần nhà, đôi mắt như đang phân tích cái vết nứt hình mèo nằm ngửa.

Cả phòng họp đơ cứng.

Người vừa đưa tay thu laptop cũng khựng lại giữa chừng.

Một sĩ quan trẻ còn ho sặc vì uống nước đúng lúc.

Đường Nghị đứng bất động 5 giây.

Rồi mặt ông chuyển từ ngạc nhiên → bất lực → tuyệt vọng → cuối cùng… cam chịu.

Mỹ Na hỏi tiếp, vô cùng nghiêm túc:

“Mặc cảnh phục? Hay đồ chiến thuật? Hay… áo chống đạn?”

Cả phòng như muốn gào lên:

KHÔNG!!!

Nhưng không ai dám nói.

Họ chỉ lén nhìn nhau, lén nhìn Đường Nghị, lén nuốt nước bọt.

Đường Nghị nhắm mắt 3 giây, mở mắt ra với vẻ mặt của một người vừa chấp nhận số phận trớ trêu của cuộc đời.

Ông nói bằng giọng bình thản đến mức ai cũng ngỡ ngàng:

“… Thì đi Thuê.”

Cả phòng họp:

“…”

Cuộc họp kết thúc trong bầu không khí vừa nghiêm trọng, vừa… hoang mang, vừa lo sợ cho số phận của nội thất khách sạn.

3 tiếng sau…

Phòng họp đặc biệt của Sở Cảnh Sát lại một lần nữa sáng đèn. Nhưng lần này, không khí không còn căng thẳng như lúc diễn ra buổi họp mà giống như… buổi xem hàng thời trang bí mật của một đám cảnh sát tò mò.

Giữa bàn là một chiếc hộp lớn.

Bên trong:

Một bộ váy dạ tiệc màu trắng sang trọng, ôm đường cong chuẩn chỉnh.

Một đôi giày cao gót dây quấn quanh cổ chân, đẹp lộng lẫy nhưng… nhìn qua thôi đã biết không dễ đi.

Một đống trang sức fake lấp lánh (mới nhìn tưởng hàng hiệu thật).

Ông Đường Nghị đứng khoanh tay nhìn bộ đồ như thể đang đánh giá vũ khí hạng nặng.

Cả đội cảnh sát tụm lại thành vòng tròn, mắt ai cũng sáng như đèn pin soi dấu vết.

Tâm trạng họ đầy… phấn chấn, háo hức, và tám phần là không tin nổi đội trưởng của họ sắp thử bộ váy này.

Sau vài phút, cánh cửa phòng thay đồ mở ra.

Mỹ Na bước ra.

Và cả căn phòng… đứng hình.

Những sĩ quan từng thấy cô xông vào hang ổ tội phạm, từng thấy cô đạp cửa như phá tường, từng thấy cô lao xe vào ổ nhóm buôn lậu…

Nhưng họ chưa từng, thật sự chưa từng, thấy cô theo “kiểu này”.

Ánh đèn hắt lên bộ váy khiến từng đường nét trên người cô nổi bật một cách mềm mại và cuốn hút.

Làn da trắng, đôi mắt sắc sảo, tóc búi cao gọn gàng, vài lọn xõa xuống tạo vẻ dịu dàng rất lạ.

Trang sức dù là đồ fake nhưng lên người cô lại sáng rực rỡ.

Chỉ trừ một điều:

Dáng đi của cô hơi… cà nhắc.

Cứ như mỗi bước đi là một cuộc thương lượng giữa cô và đôi giày cao gót đầy phản nghịch.

Cả phòng họp, bao gồm những thanh niên cao to nhiều năm thực chiến… đồng loạt há hốc miệng.

Một sĩ quan thầm thì:

“Có khi nào mình bắt nhầm người không… Đây là đội trưởng à?”

Một người khác gật đầu lia lịa:

“Giống minh tinh quá… khó tin thật.”

Trong khi đó, ông Đường Nghị nhìn con gái từ đầu đến chân, ánh mắt pha trộn đủ loại cảm xúc:

20% Tự hào…

50% Lo lắng…

30% Sợ… hóa đơn bồi thường.

Ông khẽ ho một tiếng rồi nói giọng trịnh trọng nhưng rất “nội bộ”:

“Bộ váy này… không rẻ đâu. Nếu trong nhiệm vụ có hư hỏng, rách, cháy, xé, dính bẩn hoặc… biến dạng, thì…”

Ông chỉ tay cả đội bằng ánh mắt nghiêm nghị:

“… các cậu tự móc tiền túi ra đền. Không lấy từ ngân sách.”

Cả đội cảnh sát lập tức rần rần như ong vỡ tổ.

“Sếp ơi! Con gái sếp… à không… đội trưởng mạnh tay lắm đó!”

“Lần trước cô ấy đánh nhau rách ba áo chống đạn luôn mà!”

“Bộ váy này trông mỏng lắm… chắc không trụ được nhiệm vụ đâu!”

Không ai dám nói lớn, nhưng rõ ràng mọi ánh mắt đều nhìn về phía… đôi giày cao gót đang uy hiếp sự cân bằng của Mỹ Na.

Một nữ cảnh sát được giao nhiệm vụ trang điểm đang chỉnh lại mái tóc cho cô, vừa làm vừa thì thầm:

“Đội trưởng, chị đẹp thật đó, nhưng… chị có đi nổi không vậy?”

Mỹ Na mím môi rất khí phách:

“Được. Đã là cảnh sát. Giày cao gót thì cũng chỉ là… giày.”

Ngay lập tức… lạch cạch!

Cô suýt vấp.

Nữ cảnh sát hoảng hốt ôm lấy tay cô:

“Chị bình tĩnh! Đừng để gãy chân trước khi bắt tội phạm!”

Ông Đường Nghị bóp trán:

“Hai đứa… giữ cái váy trước đi.”

Cả căn phòng vừa căng thẳng vì nhiệm vụ, vừa lo sợ vì bộ váy… nhưng cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên:

Đội trưởng Mỹ Na… người được xem là nỗi ám ảnh của tội phạm… hôm nay lại trở thành một quý cô xinh đẹp đến mức cả đội không nhận ra nổi.

Không ai biết rằng vài giờ sau, chính cô… trong bộ trang phục này… sẽ chạy chật vật trong hành lang khách sạn… và ép hôn nhầm một người đàn ông mà đến cả sở cảnh sát cũng không hề có dữ liệu về hắn.

6 giờ tối…

Khách sạn Hoàng Kim rực sáng như một cung điện giữa lòng thành phố, trước cổng là hàng dài những chiếc xe sang trọng nối đuôi nhau: Rolls – Royce, Bentley, Mercedes Maybach, và vô số siêu xe bóng loáng như đang trình diễn tại một triển lãm riêng của giới thượng lưu.

Dãy vệ sĩ mặc vest đen đứng trước cổng, kiểm soát vé mời rất nghiêm ngặt. Không khí tràn ngập sự xa xỉ pha lẫn căng thẳng của một đêm tiệc quyền lực.

Một chiếc BMW đen sang trọng lăn bánh đến, cửa xe mở ra và Mỹ Na bước xuống.

Chiếc xe là do ông Nghị dùng uy tín cá nhân mượn được… và thậm chí ông còn dặn đi dặn lại:

“Đừng trầy sườn xe, ba còn nợ người ta ơn lớn.”

Dù đi một mình, trong khoảnh khắc cô bước ra, ánh đèn từ sảnh chiếu xuống khiến cả sân tiệc như dừng lại vài giây.

Hôm nay, Mỹ Na không mang theo khí chất của một đội trưởng cảnh sát đầy sát khí.

Cô mang theo vẻ đẹp của một tiểu thư quyền quý… kiêu sa, lạnh nhạt, bí ẩn và khó đoán.

Làn da trắng mịn đến mức ánh vàng từ đèn khách sạn phản chiếu lên còn khiến cô phát sáng nhẹ.

Gương mặt sắc nét nhưng mềm mại, đôi mắt đen to có chiều sâu, hàng mi cong, môi đỏ nhẹ như thể chỉ cần hơi mỉm cười là cả phòng sẽ xao động.

Bộ váy dạ tiệc ôm trọn dáng người, tôn lên vòng eo thon gọn và dáng đứng thanh lịch của cô.

Chỉ có…

… đôi giày cao gót dây quấn là khiến bước đi của cô hơi cứng… nhưng không ai nhận ra, vì phong thái của cô quá hoàn mỹ.

Người trong đại sảnh bắt đầu quay lại nhìn.

Những lời trầm trồ thì thầm vang lên:

“Cô ấy là ai?”

“Tiểu thư nhà nào vậy?”

“Đẹp đến mức không thể rời mắt… chắc là khách VIP?”

Ánh mắt ngưỡng mộ.

Ánh mắt tò mò.

Ánh mắt thăm dò.

Nhưng đặc biệt nhất là một ánh nhìn khác… một ánh mắt lạnh, sâu, bí ẩn như đang đánh giá… và nhận ra điều gì đó ở cô.

Cô không nhìn lại.

Cô bước qua như gió.

Mỗi động tác đều toát lên sự tự tin của một người biết mình đang làm gì.

Mỹ Na chọn một chiếc bàn trong góc sảnh.

Ngồi xuống, cô thong thả nâng ly nước lên, làm ra vẻ như một cô tiểu thư tới đây để dự tiệc.

Nhưng đôi mắt sắc bén của một cảnh sát đang hoạt động hết công suất:

Bàn tiệc trải khăn trắng, ly pha lê sáng rực.

Vest và váy của khách đều thuộc những thương hiệu xa xỉ nhất.

Dáng đi, cử chỉ, mức độ giàu có… cô thu hết vào tầm mắt, phân tích từng người.

Bất chợt, cô chú ý tới hai nhóm người cách đó không xa.

Một gã đàn ông có vẻ là trung tâm của cuộc trao đổi:

Cao, gầy, sắc mặt lạnh tanh.

Vest xanh sẫm vừa vặn, tai trái đeo một chiếc khuyên bạc toát lên vẻ phóng khoáng đầy nguy hiểm.

Phong thái trầm, nhưng mỗi cử chỉ đều như đang ra lệnh.

Đi theo hắn là một nhóm vệ sĩ mặc vest, tai đeo bộ đàm… giống mô tả trong hồ sơ nội ứng gửi về.

Hai nhóm thì thầm với nhau, gương mặt nghiêm trọng đầy tính toán.

Mỹ Na nhìn khẩu hình miệng, đọc được vài từ:

“Thỏa thuận”

“Giờ…”

“Tầng trên.”

Không chần chừ, cô cầm ly lên để che mặt, vẫn lén quan sát.

Khi hai nhóm bắt đầu di chuyển về phía bậc thang đi lên tầng trên, cô đặt ly xuống và đứng dậy.

“Tầng trên? Vào phòng riêng? Rõ ràng có gì đó mờ ám”.

Mỹ Na giữ khoảng cách an toàn, bước theo họ lên tầng trên.

Hành lang nơi này yên tĩnh, thảm dày đến mức bước chân không phát ra tiếng.

Hai nhóm kia bước vào một gian phòng lớn, sang trọng đến mức cửa cũng khảm vàng mờ.

Cánh cửa khép lại.

Mỹ Na lập tức bước đến áp sát, nghiêng người, áp tai vào cửa.

Từ bên trong, giọng đàn ông vang lên… tiếng Tây Ban Nha.

Không rõ nội dung, nhưng giọng họ căng thẳng, nhịp điệu nhanh, rõ ràng là đang bàn điều gì quan trọng.

Cô siết chặt tay, tim đập mạnh vì manh mối đang đến rất gần.

Nhưng…

Phản xạ của một cảnh sát khiến cô bật dậy ngay khi vừa cảm nhận ánh sáng lay động bên góc tường.

Cô liếc sang… một bóng người phản chiếu trên nền thảm.

Rồi thêm hai… ba bóng nữa.

Vệ sĩ đang tới.

Họ đi rất nhanh, ánh mắt quét khắp hành lang.

Họ vừa kịp thấy bóng dáng váy dạ tiệc của cô lóe lên, trước khi cô lùi vào ngã rẽ và bước nhanh như gió.

Một tên cau mày:

“… Có ai đó.”

“Đi kiểm tra.”

Và họ lập tức đi theo hướng cô vừa chạy.

Đôi giày cao gót dây quấn hôm nay bỗng trở thành kẻ phản bội lớn nhất của cô.

Không biết vì áp lực hay vận rủi, mỗi bước chạy của cô nghe “cộc cộc” rõ vang đến mức chính cô cũng muốn nguyền rủa đôi giày khó ưa này.

Trong lúc trái tim đang đập thình thịch, Mỹ Na nghĩ:

“Chết rồi… ba nói gì nhỉ? À đúng… Đừng phá đồ… nhưng nếu bị bắt thì còn cái váy mà lo sao được!”

Và thế là, cuộc rượt đuổi đầu tiên trong đêm tiệc bắt đầu…

(Tiếp theo là cảnh mở đầu của tập truyện… tiếp tục)

Cô trở lại chiếc bàn khi nãy, không gian tiệc đã đông hơn, ánh đèn vàng phản chiếu lên những ly rượu vang và mặt bàn thủy tinh khiến mọi thứ trông xa hoa hơn hẳn. Khi cô ngồi xuống, vài quý bà cùng bàn khẽ quay sang nhìn. Mỹ Na mỉm cười lịch sự, cúi đầu chào đúng mực… phong thái điềm tĩnh vốn quen thuộc của một nữ cảnh sát vẫn còn đó, chỉ khác là hôm nay nó ẩn sau lớp hào nhoáng của bộ váy dạ tiệc.

Cô khẽ kéo chân dưới bàn, hơi nhăn mặt vì cảm giác khó chịu từ đôi giày cao gót. Không ai để ý, cô nhẹ nhàng luồn tay xuống, tháo từng sợi buộc mảnh mai, rồi khéo léo rút hai chiếc giày ra. Hai bàn chân trắng ngần, nhỏ gọn, với những ngón chân thon dài, móng chân được sơn lớp hồng nhạt bóng dịu, hiện ra dưới ánh đèn… càng làm cô trở nên mềm mại, nữ tính hơn hẳn vẻ thường ngày. Cảm giác giải phóng khỏi đôi giày khiến cô thở ra một hơi nhẹ nhỏm.

Trong thoáng chốc, vô thức, tay cô chạm lên đôi môi mình. Vẫn còn chút lưu lại của khoảnh khắc… lúc đó. Nụ Hôn bất ngờ. Lạ lùng. Đầy cảm xúc mà cô không sao diễn tả được.

Cô khẽ cụp mắt xuống.

“Tại sao mình lại… chạm môi như vậy? Một nụ hôn đầu đời… dành cho một người đàn ông xa lạ, không tên tuổi, không quan hệ, chỉ gặp đúng một khoảnh khắc.”

Trái tim cô giật nhẹ. Rồi cô lập tức đẩy ý nghĩ đó sang bên, cố giữ bình tĩnh đúng chuẩn nghiệp vụ.

Cô mở túi xách nhỏ lấy điện thoại. Ánh sáng màn hình phản chiếu lên gò má được đánh phấn mịn màng. Cô gõ nhanh vài dòng tin, rõ ràng là đang báo cho ai đó trong đội, hoặc có thể là cho ông Nghị, về tình hình hiện tại.

“Đội 8 đã vào vị trí. Tạm thời an toàn.”

Cô nhấn gửi.

Rồi đặt điện thoại xuống mặt bàn, nhẹ nhàng, trầm tĩnh, nhưng sâu trong ánh mắt vẫn còn lay động bởi điều mà chính cô không muốn thừa nhận.

RẦM!

… và RẦM! Vang lên như sét đánh giữa đại sảnh đang náo nhiệt.

Mỹ Na giật mình quay đầu lại… và cảnh tượng trước mắt khiến cả hội trường đồng loạt hét lên.

Từ trên cầu thang lớn dẫn lên tầng hai, hai tên vệ sĩ bị đá bay xuống như hai bao cát, cơ thể xoay vòng rồi đập mạnh xuống sàn đá cẩm thạch, kéo theo tiếng nứt vỡ lạnh lẽo. Những người khách hoảng loạn lùi lại, váy dạ tiệc quét loạn trên mặt đất.

Gã cao gầy… kẻ mà cô đang theo dõi… hốt hoảng ôm chiếc vali nhỏ lao xuống cầu thang, ngã dúi dụi, tay chống vào lan can để giữ thăng bằng. Hắn quay đầu liên tục, mặt tái mét.

Và rồi… Hắn xuất hiện.

Từ tầng trên, một bóng người đạp vỡ lan can gỗ, nhảy xuống như một mũi tên lao vun vút. Ánh đèn dạ tiệc hắt lên thân hình cao lớn, rắn chắc của hắn, đôi mắt lạnh sắc như dao. Khi tiếp đất, sàn đá nứt thành một vòng nhỏ.

Vừa chạm đất, một đám hơn 20 vệ sĩ cũng ùa ra, đồng loạt lao đến.

Hắn nghiêng người né cú đấm đầu tiên, nắm cổ tay đối thủ, xoay người… Rầm… Tên vệ sĩ bị quật mạnh vào bàn trưng bày rượu, ly vỡ tung tóe.

Vài tên khác lao đến từ hai bên.

Hắn xoay chân, đá vòng cung… Bộp… Cả hai ba tên bị quét ngã lăn trên sàn.

Một tên từ sau lưng siết cổ hắn bằng cánh tay lực lưỡng. Hắn hạ thấp người, giật mạnh về phía trước rồi nện đầu đối thủ vào cạnh bàn. Máu bắn tung lên tấm khăn trải trắng.

Đồ đạc đổ nghiêng, bàn ghế văng xa, tiếng la hét hỗn loạn.

Mỹ Na đứng dậy, bản năng của một cảnh sát ưu tú bùng dậy mạnh mẽ.

Cô đưa tay kéo xé rách phần váy dưới gối, tạo thành váy ngắn gọn cho dễ cử động. Bỏ luôn đôi giày sang một bên, đôi chân trần của cô chạm sàn đá lạnh… và ngay sau đó, cô lao lên như một tia chớp.

Cô – hắn – và đám vệ sĩ: Cuộc chiến ba phe nổ tung…

Một tên vệ sĩ vừa định lao vào hắn thì Mỹ Na bật nhảy, xoay người tung cú đá thẳng vào mặt hắn. Tên đó lộn nhào, đập vào cột trang trí rồi gục xuống.

Hắn thoáng khựng lại. Đôi mắt dưới chiếc mặt nạ lóe lên…

Hắn nhận ra cô.

Dù cả hai đều che mặt, hắn vẫn nhớ rõ… người con gái vay mượn nụ hôn từ hắn nữa tiếng trước.

Một tên khác vung gậy lao đến. Cô nghiêng đầu né, kéo tay tên đó, xoay người quật mạnh xuống đất. Những vị khách hoảng loạn chạy dạt về một góc, ôm nhau run rẩy.

Hắn cũng đang vung ra những cú đấm sấm sét, mỗi cú đánh là một thân người lại bay qua không trung.

Nhưng khi đối đầu với Mỹ Na…

Hắn lại nương tay.

Cô đá thẳng vào ngực hắn, hắn giơ tay đỡ, lùi một bước.

Cô xoay người tung cú đá xoáy… hắn né nhưng vẫn không phản công.

Mỹ Na nhận ra.

Hắn không muốn đối mặt với cô.

Trong khi đó, gã cao gầy đã lợi dụng khoảng trống hỗn loạn mà bỏ chạy. Hắn liền xoay người định đuổi theo, nhưng cô tung cú chặn cực nhanh, buộc hắn phải lùi.

Cả hai giao chiến vừa như đối đầu, vừa như đang kiềm chế nhau.

Cuối cùng, gã cao gầy lao ra cửa lớn, được một nhóm vệ sĩ kéo lên xe. Chiếc Mercedes đen rú ga, phóng đi như mũi tên xuyên màn đêm.

Hắn muốn đuổi theo… nhưng bị Mỹ Na cản đường.

Chiếc xe khuất dạng.

Hắn đứng đó, thở mạnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn theo phương hướng chiếc xe chạy xa dần. Hắn giật phăng chiếc áo vest rách nát trên người, ném xuống nền đá.

Mái tóc đen rối tung theo gió từ cửa lớn thổi vào.

Phía sau hắn… không xa…

Là Mỹ Na.

Chiếc váy dạ tiệc của cô bị rách tả tơi, mặt nạ rơi xuống, tóc búi cao cũng rũ xuống, ướt mồ hôi, xõa quanh gương mặt đẹp nhưng đầy nét quyết liệt.

Sau lưng cô…

Là đồng đội cảnh sát đang chạy vào trong, mệt nhọc, thở dốc.

Và phía sau nữa…

Là những vị khách tiệc, mặt cắt không còn giọt máu, tay chân run bần bật, nấp sau những cột lớn, nhìn cảnh tượng như vừa bước ra từ một cơn ác mộng.

Không ai nói lời nào.

Chỉ có ánh mắt của cô…

Và bóng lưng của hắn…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv99.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Nữ cảnh sát
Tác giả Thiên Hạ Du Mục
Thể loại Truyện sex ngắn
Phân loại Sex public, Truyện sex phá trinh
Tình trạng Update Phần 4
Ngày cập nhật 23/11/2025 11:22 (GMT+7)

Bình luận

Mục lục truyện của Tác giả Thiên Hạ Du Mục

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba