– Bẩm đại soái đại nhân, binh lực chúng ta đã được bố trí đầy đủ, sẵn sàng tác chiến, quân sĩ cũng đã theo lệnh của ngài tất cả chuẩn bị sẵn băng đỏ trong người để đeo trên cánh tay làm dấu hiệu xác nhận đồng minh. Chỉ cần ngài ra hiệu lệnh, lập tức tiến hành mở cổng thành kết hợp cùng với đại quân tấn công từ phía bên trong.
Chu Tước lúc này cũng hướng về phía ta mà thở dài nói…
– Báo cáo Ma Hoàng bệ hạ! Mặc dù nói ta là thống lĩnh tại nơi này nhưng bên cạnh cũng có không ít tai mắt và người của nghĩa phụ. Lát nữa hành động, chỉ có thể dựa vào dấu hiệu để phân biệt địch ta, phàm là người không đeo băng đỏ trên tay tức là tử địch. Việc thông tri các phần tử trung thành đeo băng đỏ và phân phát hiện tại đã hấp dẫn sự chú ý và nghi ngờ, khẩn xin ma hoàng bệ hạ sớm triển khai hành động…
Ta nhìn hai nàng hài lòng gật đầu mà nói…
– Tốt lắm! Lát nữa đại quân tiến vào, các nàng chỉ cần mở cổng thành rồi lui về sau yểm hộ quân ta bằng viễn trình công kích. Chiến tranh hỗn loạn, mặc dù có dấu hiệu nhận biết nhưng đồng phục khác nhau sẽ dễ dẫn đến thương vong không đáng có.
Hai nàng nghe vậy thì nhất tề chắp tay vâng dạ rồi truyền lệnh cho binh sĩ phía dưới…
Bỗng lúc này một tiếng chim ưng oanh minh cất lên trên bầu trời, con chim ưng sau khi lượn một vòng quan sát xuống phía dưới, cặp mắt tinh tường nhìn thấy chủ nhân liền lập tức sà xuống, đậu trên vai ta. Ta tháo phong thư trên chân con chim, mở ra nhìn thấy dòng chữ…
– Bẩm đại soái đại nhân! Đại quân đã nắm rõ kế hoạch tác chiến! Tất cả đã sẵn sàng chiến đấu! Xin chờ đợi hiệu lệnh của ngài!
Ta đứng trên tường thành, nhìn về phía xa, lúc này đại quân đang ùn ùn kéo đến từ bốn phương tám hướng bao vây Phiêu Miễu Thành.
Tất nhiên bốn hướng còn lại vây công rất rầm rộ nhưng chỉ là nghi binh, hư trương thanh thế, binh lực tác chiến mạnh nhất đều nằm ở cửa Chu Tước.
Ánh mắt ta chuyển sang màu xanh, mở ra thiên nhãn, một cặp mắt lớn đầy hoa văn kỳ lạ được mở ra trên bầu trời, bắn ra những tia sáng xuống phía dưới. Đây chính là tín hiệu cho đại quân tấn công, trên đời này chỉ có ta mới có thể mở ra thiên nhãn, nhìn thấy tín hiệu này đại quân không còn nghi ngờ gì nữa, lập tức trống trận dồn vang, ầm ầm kéo đến tấn công bốn mặt của Phiêu Miễu Thành.
Tại cửa bắc, một vị tướng quân trẻ tuổi, cánh tay băng bó hiển nhiên đang bị trọng thương rất nặng, hắn chính là Thanh Long đại tướng, chỉ thấy hắn nhìn về phía đại quân đang tấn công phía trước hừ lạnh nói…
– Đại quân phía trước là của Tây Bá Hầu Phủ, bọn chúng không phải là tấn công ma thành sao? Tại sao lại tập trung tổng tấn công chúng ta? Tiếc rằng nghĩa phụ đang bế quan không thể làm kinh động, nhưng muốn tấn công Phiêu Miễu Thành ta đâu phải dễ dàng như vậy! Chuẩn bị mở ra đại trận đón địch, cho chúng biết sự lợi hại của Phiêu Miễu Thành chúng ta!
Ở tại các cửa thành khác, 2 tướng trấn thủ còn lại là Bạch Hổ, cũng đang bị trọng thương với một cái băng trắng quấn trước ngực và Huyền Vũ tướng quân là một trung niên có chòm râu dê lúc này cũng nhìn về phía đại quân phía trước mà nhíu mày lo lắng nhưng cũng không hề hoảng hốt, run sợ. Bọn họ đồng loạt phất tay lên trên, ra lệnh cho hạ tướng phía dưới chuẩn bị tác chiến, triển khai trận pháp phòng ngự.
Lập tức trên bốn tường thành lúc này vang lên kèn hiệu, trong thời gian ngắn nhấp nháy ánh sáng kỳ ảo của đại trận phòng ngự khởi động. Trong thiên địa nhất thời ngân vang âm thanh của bốn thượng cổ thần thú giống như muốn phá tường chui ra giết chóc chúng sinh vô cùng đáng sợ.
Bỗng vào lúc này 3 cánh quân của ba cửa Bắc, Đông, Nam đột ngột dừng lại, triển khai thế trận chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào, khiến cho bên trên tường thành lúc này đã bày sẵn trận hình phòng ngự chỉ có thể căng mắt giương cung mà cẩn thận đề phòng.
Ngược lại tại cửa Tây của Chu Tước tiên tử thì đại quân dũng mãnh tấn công ồ ạt. Các cung tiễn thủ nhất tề giương cung chuẩn bị công kích, Chu Tước thần thú cũng từ cổng mà phóng ra, cánh cổng ngập tràn ánh sáng trận pháp trở nên vô cùng kiên cố, hiển nhiên sự tấn công bên ngoài không thể hạ sát được thần thú thì cánh cổng sẽ không thể bị phá mở. Thần thú khổng lồ giang cánh bay lên không trung, tiếng kêu oanh minh chấn động thiên địa, nhất thời trên trời nổi lên gió bão mịt mùng. Thiên nhãn phía trên phóng ra ánh sáng mà đánh vào, chỉ thấy thần thú vậy mà cường ngạnh chống chịu một kích mạnh mẽ mà không chút hao tổn, ngược lại há miệng hót lên một tiếng chấn động đất trời, sóng âm mạnh mẽ phóng lên trời cao, đánh thủng tinh vân khiến cho thiên nhãn không còn cách nào khác là vội vàng nhắm mắt, tan biến trong hư không.
Ta ở trên tường thành mở mắt ra không giấu nổi kinh ngạc trong lòng mà than thở…
– Trận pháp này thực sự vô cùng lợi hại. Nếu như cường công thì chỉ cần với một thần thú này, quân đội chúng ta sẽ hy sinh không biết bao nhiêu mà đong đếm! Nhanh! Triển khai kế hoạch phá hủy trận pháp, mở rộng cửa thành!
Chu Tước và Anh Vũ nghe ta phân phó lập tức giơ tay lên, nhất thời kèn hiệu thổi vang, các cung tiễn thủ và binh lính trong tiếng kèn hiệu lấy ra băng đỏ đeo trên cánh tay trong ánh mắt bất ngờ của đồng bạn. Khi kèn hiệu chấm dứt, chỉ thấy những người trên tay đeo băng đỏ lần lượt hướng về những người còn lại mà triển khai công kích sấm sét không hề thương hại và khoan nhượng. Sự việc diễn ra vô cùng nhanh, có nhiều kẻ không hiểu chuyện gì xảy ra thì đã mất mạng trong tay đồng đội, có kẻ lờ mờ hiểu ra thì cũng phải chết tức tưởi, mà kẻ nào thông minh hiểu ra ngay vấn đề thì chỉ có thể ráo rác nhìn quanh mà sợ hãi run rẩy rồi chỉ có thể chấp nhận số phận bi thảm. Trong thời gian quá ngắn và hỗn loạn, bọn chúng cũng không thể tìm được biện pháp để ứng đối tránh khỏi cái chết bất ngờ.
Liên tục là những tiếng rên la thảm thiết vang lên tại cửa Chu Tước, chỉ thấy bên trong ánh sáng trận pháp liên tục lập lòe không ổn định, hình ảnh Chu Tước ngày càng suy yếu rồi ánh sáng vụt tắt, trở về lại thành một bức tượng thần thú uy nghi được đúc trên cổng thành. Cánh cổng từ từ mở ra, đại quân phía trước giống như không hề có sự bất ngờ, lập tức ùn ùn tiến vào, tốc độ không hề suy giảm, ngược lại khí thế ngút trời trong ánh mắt kinh hãi run sợ của các binh sĩ quan sát trên đài cao tại các cửa thành còn lại. Những binh sĩ này lập tức truyền tin xuống phía dưới trong sự sợ hãi tột cùng. Mà chẳng cần những binh lính trên cao truyền tin, những binh sĩ ở dưới tường thành nhìn thấy đại trận bị phá vỡ, thần thú thủ hộ bị dập tắt ánh sáng trở về hình dạng những bức tượng thì đã hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ còn có sợ hãi và hoảng loạn.
Đại quân tiến vào từ cổng Chu Tước trong thời gian ngắn phân chia mà tấn công vũ bão vào các cửa còn lại, kẻ địch hoảng loạn sợ hãi chống trả yếu ớt, liều mạng mà chạy, bị giết chết thảm thiết gào thét càng khiến sự hoảng loạn và sợ hãi gia tăng, trong sự chênh lệch đáng sợ về lực lượng và khí thế, mất đi hoàn toàn ưu thế phòng ngự của thành trì và trận pháp, ba cửa còn lại đều là quân đội do một đám tội phạm ô hợp tạo thành chẳng khác gì con gái cởi chuồng mà ra trận, ngoại trừ để cho binh sĩ thèm khát giết địch lập công thì không hề có một chút uy hiếp nào cả. Các đại tướng của họ là Thanh Long, Bạch Hổ và Huyền Vũ cũng lần lượt bỏ mình. Bọn chúng trong tình thế binh bại như núi đổ, đều hướng về phía đại quân mà giơ tay xin hàng nhưng kết quả chỉ là sự tàn sát máu lạnh giống như những gì bọn chúng đã làm ác với nhân dân Ma Tộc trước đó.
Đang trong trường chiến đấu ác liệt, quân ta đang gặt hái những sinh mạng cuối cùng để đi đến thắng lợi thì bất ngờ một tiếng gầm lớn chấn động thiên địa làm cho cả tòa thành trì rung chuyển dữ dội cất lên trong không gian khiến cho tất cả binh sĩ chao đảo sợ hãi…
– Khốn kiếp! Là kẻ nào to gan dám tấn công Phiêu Miễu Thành của lão phu! Hôm nay lão phu sẽ khiến cho tất cả các ngươi đều phải chết! Phải chết!
Kẻ này nội lực thật đáng sợ, đang trong lúc tất cả còn chưa hiểu nổi chuyện gì xảy ra thì một bóng hình màu đỏ đầy máu phá nát một tòa đình viện mà bay lên trời, cả không khí xộc lên một mùi máu tanh tưởi. Một góc trời chìm trong sương máu trở lên âm u đáng sợ vô cùng. Lão già râu dài, tóc tai bù xù màu đỏ rực bởi máu tươi đứng im trên không gian tức giận nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy ba cửa còn lại là thi thể của ba đứa con nuôi, lại nhìn về phía cửa Chu Tước nhìn thấy binh mã của nàng lẫn vào hàng ngũ quân ta thì ngay lập tức hiểu ra vấn đề. Lời nói rít qua kẽ răng ngập tràn tức giận…
– Ra là tiểu nha đầu ngươi đã phản bội lão phu! Đáng chết!
Lập tức thân thể lão từ trên cao phóng xuống để lại vệt máu đằng sau như lưu tinh nhắm thẳng về hướng của Chu Tước mà đánh tới!
Ta đang ở bên cạnh Chu Tước thấy vậy lập tức tiến lên phía trước, xuất ra bảo kiếm nghiến răng mà nhìn lên bầu trời, binh sĩ xung quanh cũng lập tức triển khai trận hình phòng thủ, cung tiễn thủ không nói hai lời lập tức bắn tên xé gió phóng tới.
Chỉ thấy tên vừa bay ra lập tức vèo vèo trở về, trong khoảnh khắc đoạt đi không ít sinh mạng. Bóng hình đáng sợ trên cao không hề giảm bớt thế công, càng lúc phóng tới càng gần mà gằn lên từng chữ tức giận…
– Rác rưởi không tự lượng sức mình! Hôm nay tất cả các ngươi đều phải chết!
Trong tình thế nguy hiểm đáng sợ này bỗng một bóng hình phóng tới trước che cho ta, toàn thân lão tỏa ra khí thế vô cùng đáng sợ nhìn lên bầu trời mà nghiến răng nói…
– Là kẻ nào láo toét dám ra tay với Ma Hoàng bệ hạ? Để ông nội của ngươi là Ma Trảo trưởng lão ma tộc dạy cho ngươi một bài học!
Thấy bên mình đột ngột xuất hiện một tuyệt đỉnh cao thủ xông lên ứng chiến, ta trong lòng nhất thời vững tâm hơn hẳn, nhưng vẫn không giấu nổi lo lắng mà nói…
– Ma Trảo trưởng lão! Ngươi đánh với hắn liệu có được hay không?
Chỉ thấy Ma Trảo quay lại, quắc mắt nhìn ta mà nói…
– Ma Hoàng bệ hạ chớ coi thường ta! Bản trưởng lão chính là đệ nhất cao thủ của ma tộc, ngoại trừ lần trước một trận thua ra thì từ trước đến nay chính là chưa từng thất bại! Lần này hãy để bản trưởng lão đạp đầu thằng nhãi con Phiêu Miễu này bắt hắn quỳ trước mặt bệ hạ cho bệ hạ thấy bản lĩnh thật sự của ta!
Nói rồi lập tức vận khởi công lực phóng lên trên bầu trời, nội lực từ lão cuồn cuộn tỏa ra gió lốc trong hình dạng khói đen quỷ dị mạnh mẽ cuốn phăng đi làn sương máu trong không gian khí thế vô cùng.
Chỉ nghe những âm thanh chát chúa trong không gian không ngừng vang lên, thế công phóng xuống của đối phương nhất thời đã bị chặn lại, không gian liên tục chấn động, bất ngờ sau một tiếng nổ đinh tai nhức óc một bóng hình từ trên cao văng ra rơi xuống trước mặt ta.
Đó… chính là Ma Trảo Trưởng Lão.
Lão chật vật ôm ngực đứng dậy, miệng rỉ ra máu tươi, thấy ta định tiến lại thì giơ tay lắc đầu nhìn lên trên bầu trời nghiến răng tức giận, rồi chắp tay về sau, nuốt máu trong mồm ực một cái rồi đạm mạc nói…
– Bệ hạ! Thằng kia tu luyện tà công vô cùng quỷ dị, lão thần nhất thời sơ ý một chút, nhưng người yên tâm, không vấn đề gì cả!
Ta nghe lão nói vậy thì tặc lưỡi mà nghĩ trong lòng, không phải bản thân lão cũng là tu luyện tà công tự mình làm hại bản thân sao mà còn trách người ta.
Mà phía trên bầu trời, Phiêu Miễu lão quái sau khi đang tấn công về phía ta mà nhất thời nhảy ra một tuyệt thế cao thủ đánh cho luống cuống tay chân một chút thì tâm trạng cũng trở nên bình tĩnh không ít, hắn nhất thời dừng lại trên không trung mà nhìn xuống toàn trường, hiển nhiên nếu như sự chống cự của chúng ta nếu không tạo cho hắn quá nhiều uy hiếp hắn sẽ tiến hành đồ sát không cần suy nghĩ, nhưng nếu bên ta mà nhảy ra vài tuyệt đỉnh cao thủ có thể vây công khiến hắn nguy hiểm thì hắn cũng sẽ không dại mà lao đầu nạp mạng.
Nhưng không quan sát thì thôi, một khi nhìn lại toàn trường chỉ thấy hiện trạng thê thảm của binh tướng dưới tay mình, nhìn thấy ba đứa con nuôi phục vụ cho bản thân mình bao nhiêu năm chết thảm thì cơn tức giận lại dâng trào mà hét lên tiếp tục lao xuống…
– Khốn kiếp! Dám phá hoại cơ nghiệp của lão phu! Giết hại nghĩa tử của lão phu! Các ngươi tất cả đều đáng chết! Lão phu sẽ giết chết các ngươi! Chu Tước! Nha đầu ngươi vậy mà phản bội lão phu! Hôm nay bất cứ ai cũng không thể bảo vệ được ngươi! Lão phu phải giết chết ngươi! Băm vằm ngươi! Đi chết đi!
Sương máu trên bầu trời kết tinh thành hạt bắn xuống phía dưới, liên tục khiến cho binh sĩ kêu rên thảm thiết.
Chỉ thấy Ma Trảo trưởng lão giơ tay lên…
– Kim bài sát thủ của ma tộc ta đâu! Bảo hộ bệ hạ!
Nhất thời trong không khí chấn động một đám cao thủ áo đen bất ngờ ẩn nấp trên tường thành vọt lên xuất hiện. Năng lực ẩn tàng vô cùng đáng sợ khiến cho rất nhiều binh sĩ xung quanh sợ hãi giật mình. Nếu những người này mà là kẻ địch, hiển nhiên bọn họ vừa rồi đã vô thanh vô tức mà chết không thể nghi ngờ. Trong số họ vậy mà có 4 chị em tỷ muội Mai, Lan, Trúc, Cúc vẫn là ma vệ của ta. Đây có lẽ là lực lượng đào tạo của họ, cũng là lá bài chiến đấu cấp cao bí ẩn mà ma tộc nuôi dưỡng. Chỉ thấy lực lượng này xuất hiện, lập tức triển khai thế trận phòng ngự, toàn bộ phóng lên trên cao sử dụng binh khí đón chặn mưa máu của đối phương bảo vệ bên dưới an toàn.
Mà Ma Trảo thì phất tay áo một lần nữa bay lên bầu trời mà nghênh địch, lần này im lặng xuất chiến, bớt mồm bớt miệng không ít!
Chỉ thấy trong đám sương máu và khói đen lẫn lộn liên tục những âm thanh chát chúa lại vang lên, lần này làn sương máu vậy mà chỉ giảm tốc độ đánh xuống chứ không chịu dừng lại, hiển nhiên Ma Trảo bên trong đánh nhau với người ta liên tục bị yếu thế mà phải lui bước. Một lát sau quả nhiên là lão lại bị đánh văng ra, ta nhìn thấy vậy thì một chân bước về đằng sau mà nói…
– Ma Trảo! Ngươi đánh rất tốt! Nhưng kẻ địch quỷ dị! Nếu không ngăn được thì nói với bản hoàng một tiếng, chút nữa mới nói thì bản hoàng sợ rằng có chạy cũng không kịp nữa đâu!
Ma Trảo lau vệt máu trên miệng, mấy lần xông pha thể hiện với ta đều bị mất mặt thì cảm thấy vô cùng phẫn uất, bất ngờ lão hướng về phía ta đanh thép mà nói…
– Bệ hạ! Vừa rồi là lão thần vui đùa với thằng nhãi này một chút, không giấu bệ hạ, gần đây lão thần mới luyện được môn công phu chỉ cần xuất ra thằng này chết chắc! Xin bệ hạ hãy tin tưởng thần! Cho thần một cơ hội!
Ta nghe lão nói lời chân thành cương quyết như vậy thì gật đầu, bước tiếp chân còn lại lùi về sau mà nói…
– Tốt! Bản hoàng chính là hoàn toàn tin tưởng vào khanh! Hãy nhanh chóng xuất ra tuyệt kỹ mới của ngươi đánh bại kẻ thù cho trẫm xem!
Ma Trảo nhìn thấy ta mồm thì nói tin tưởng mà chân thì bước giật lùi về thì mắt trố ra rồi phi lên bầu trời mà gầm lên…
– Sư Huynh Của Ta! Lão đệ bị người ta đánh thật là thảm! Cầu xin sư huynh ra tay giúp đệ lấy lại thể diện!
Lập tức một tiếng hét chấn động toàn trường không biết từ đâu vang vọng giống như phát ra từ trong toàn cõi thiên địa làm cho lòng người hoảng sợ vang lên…
– Là thằng ranh con nào dám bắt nạt lão đệ của ta!
Ta nghe thấy vậy thì trợn mắt, thật không ngờ chiêu mới mà Ma Trảo trưởng lão nói là gọi sư huynh tới tiếp viện nha! Thật là vô sỉ! Có điều sư huynh của lão là ai? Vì sao lại lợi hại như vậy? Hình như giọng nói và tác phong vô cùng quen thuộc.
Chỉ thấy ngay khi Phiêu Miễu phóng tới định cho Ma Trảo đang đứng hò hét mà chặn đường mình một chưởng thì không gian vặn vẹo một bóng hình vô thanh vô tức hiện ra đánh ra một chưởng giống như vượt qua không gian và thời gian cứ như vậy vỗ thẳng vào người lão không thể ngăn cản khiến lão bắn ngược về phía sau như đạn pháo, miệng trào ra máu tươi, ánh mắt toát ra sợ hãi cùng cực mà nhìn về phía đối phương. Một bóng hình tiên phong đạo cốt hiện ra nhìn về phía Phiêu Miễu Lão Quái chắp tay về sau mà hừ lạnh nói…
– Là thằng ranh con Phiêu Miễu nhà ngươi à? Có biết ngoại trừ lão phu ra thì không ai được phép đánh thắng lão đệ chim to của ta hay không? Ngươi đây là chán sống rồi! Muốn lão phu giúp ngươi tìm chết?
Ta trố mắt mà nhìn lên bầu trời, hóa ra sư huynh mà Ma Trảo nói chính là bá phụ nha! Lại còn có thể có chuyện này? Hai người này vậy mà tâm đầu ý hợp kết bái huynh đệ bao giờ mà ta không biết? Không lẽ nói do cùng ăn đan dược của ta khiến cho chim đều to nên giữa họ nảy sinh sự gắn kết thân thiết vô hình. Chuyện này đích thực là rất có khả năng. Nhưng quan trọng nhất bá phụ đã xuất hiện hơn nữa còn đè được đối phương ra mà đánh, tình thế bây giờ đã có thể nói không còn nguy hiểm, khiến ta an tâm không ít. Liền lập tức tiến lên phía trước mà nói…
– Kẻ địch cường đại, nhất định không được để hắn chạy!
Nhất thời bốn bề âm thanh vang vọng…
– Rõ!
Tất cả đều triển khai thế trận bao vây, khí thế vô cùng rầm rộ, một số mãnh tướng cao thủ cũng liên tục phi thân lên bầu trời bịt kín tất cả các hướng đi. Ai cũng hiểu rằng nếu như để cho Phiêu Miễu lão quái này thoát khỏi đối với tất cả mà nói chính là hậu họa khôn lường.
Chỉ thấy Phiêu Miễu sau khi ăn một chưởng mạnh mẽ của nghĩa phụ thì ôm ngực tức giận nói…
– Thật là lợi hại, chỉ đáng tiếc thần công của lão phu bị gián đoạn, nếu như có thể đột phá nhất định có thể đánh với ngươi một trận. Có điều bây giờ lão phu muốn chạy, các ngươi cũng đừng hòng có thể ngăn cản được! Mối thù hôm nay lão phu nhớ kỹ, sau này từng người các ngươi nhất định sẽ phải chết thê thảm! Ha ha ha ha!
Nói xong thì toàn thân lão dần dần tan biến vào trong biển máu lan tỏa trong không gian, tiếng cười dần dần tan biến trong thiên địa.
Đang khi ta cảm thấy đại sự không ổn, ánh mắt hóa thành màu xanh chuẩn bị mở ra thiên nhãn thì chỉ thấy bá phụ hừ lạnh mà nói…
– Điêu trùng tiểu kỹ tà đạo mà thôi cũng dám múa máy trước mặt lão phu! Hôm nay cho tên ma đầu ngươi biết thế nào là đạo gia chánh pháp của đại gia chuyên dùng để trừ ma vệ đạo!
Nói rồi giơ tay lên trước mặt, lẩm nhẩm chú ngữ, từ sau lưng vậy mà xuất hiện hư ảnh của một tiên nhân râu tóc bạc phơ tỏa ra ánh sáng quang minh. Từ miệng tiên nhân hiền từ cùng với bá phụ giống như cùng thốt ra một chữ vang vọng đất trời…
– Phá!
Không gian chấn động, lan tỏa ra xung quanh phương viên hàng trăm dặm, mây mù và sương máu trong một tiếng vang hoàn toàn biến mất, bầu trời trở nên trong xanh. Một bóng hình hư nhược từ trên không trung cứ như vậy xuất hiện mà rơi xuống. Chỉ thấy Phiêu Miễu toàn thân rách rưới, cơ thể hư thoát, ánh mắt sợ hãi mà nhìn lên trên bầu trời!
– Là đạo gia chánh pháp! Là đạo gia chánh pháp! Lão phu bỏ ra đại giới để chạy trốn vậy mà lại bị một chiêu của đạo gia chánh pháp một kích phá hủy! Ha! Ha! Ha! Ha! Không hổ là khắc tinh của ma đạo! Thật là lợi hại! Thật là lợi hại! Đây là trời muốn hại ta! Trời muốn hại ta! Ha! Ha! Ha! Ha!
Chỉ thấy không gian gợn sóng, thân ảnh Ma Trảo hiện ra sau lưng của Phiêu Miễu cười gằn mà nói…
– Trời nào hại ngươi? Đây chính là ông trời trừng phạt ngươi! Trừng phạt cho những tội lỗi mà ngươi đã làm với con dân ma tộc ta, với trẻ em ma tộc ta! Ngươi đây chính là xứng đáng bị như vậy!
Nói xong thì tức giận giơ chân lên, đè lên mặt đối phương mà nhấn xuống. Chắp tay hướng về phía ta mà cung kính nói…
– Bẩm ma hoàng bệ hạ! Tặc tử Phiêu Miễu, thành chủ của Phiêu Miễu Thành đã bị ta giẫm lên mặt! Xin chờ bệ hạ xử trí!
Ta thấy như vậy thì nhìn lão mỉm cười, nhìn thấy đích thực là Phiêu Miễu đã bị khống chế chặt chẽ thì gật đầu hài lòng rồi an tâm tiến lên phía trước. Chắp tay sau lưng mà nói…
– Ma Trảo trưởng lão làm rất tốt! E hèm! Cũng xin cảm ơn bá phụ một chút!
Dừng một chút ta hắng giọng nhìn về lão tặc mà tức giận nói tiếp…
– Phiêu Miễu lão tặc ngươi nhiều năm nay xây dựng thành trì, lưu giữ tội phạm, tổ chức quân đội gây nhiều tội ác với con dân ma tộc ta, bắt bớ sát hại trẻ em ma tộc ta để luyện tà công. Tội không thể tha. Nay bản hoàng đã đánh hạ thành trì của ngươi, xóa bỏ thế lực của ngươi, cũng trước mặt tất cả mọi người phán ngươi tội chết!
Nói rồi ta quay lưng rời đi để lại câu nói…
– Cuộc chiến đã kết thúc! Chúng ta chiến thắng rồi! Ma Trảo trưởng lão! Xin mời ra tay!
Chỉ thấy Ma Trảo vâng dạ một tiếng nghẹn ngào giống như mong chờ khoảnh khắc này từ rất lâu, ánh mắt của tất cả các binh sĩ ma tộc nhìn về phía này giống như mong chờ từ rất lâu. Một chưởng mạnh mẽ của đệ nhất cao thủ ma tộc mang theo tất cả sức lực cùng căm thù đánh xuống, một tiếng hét thảm thiết kêu gào vang lên chấn động không gian, thân thể hư nhược của Phiêu Miễu trong khoảnh khắc hứng chịu vô tận thống khổ tan vỡ ra từng mãnh nhỏ mà biến thành tro bụi…
Tiếng mọi người hò hét! Âm thanh trống trận chiến thắng vang vọng! Toàn quân nhất thời sĩ khí dâng trào. Phiêu Miễu Thành cứ như vậy mà đã bị chúng ta đánh hạ. Từ nay con dân ma tộc tận hưởng thái bình, ai cũng vui vẻ hạnh phúc. Các binh lính ma tộc thì hướng về ta liên tục hò hét, kích động. Ta bước lên trên tường thành, nhìn về phía tất cả binh sĩ mà nói lớn…
– Nay Phiêu Miễu Thành đã bị hạ! Phiêu Miễu lão tặc và quân đội tất cả đã bị tiêu diệt. Đây cũng là nhờ một phần công rất lớn của Chu Tước tiên tử đã giúp đỡ chúng ta. Nàng là con dân ma tộc ta, lần này lại vì ma tộc ta mà lập đại công, thể hiện lòng trung thành với bản hoàng. Bây giờ thành trì này đã bị chúng ta chiếm đóng, trở thành một phần của ma tộc ta, bản hoàng quyết định đổi tên lại là Chu Tước thành, phong Chu Tước tiên tử làm thành chủ. Mong nàng tiếp tục phụng sự ma tộc, trở thành lực lượng bảo vệ ma tộc ta trước kẻ địch bên ngoài. Những người còn lại trong quá trình chiến đấu cũng dựa theo công lao mà khen thưởng. Hiện tại binh lực của Chu Tước thành có nhiều chức vụ khuyết thiếu, ma tộc binh sĩ nếu như muốn có thể dựa theo công lao mà nhận lấy các vị trí này, gia nhập vào Chu Tước thành, bảo vệ ma tộc chúng ta từ vòng ngoài.
Chu Tước nghe vậy thì vội vàng quỳ xuống trước ta mà cung kính nói…
– Tạ ma hoàng bệ hạ! Chu Tước cùng Chu Tước Thành từ nay sẽ mãi mãi trung thành với bệ hạ, với ma tộc! Chúng ta sẽ là thành trì vững chắc, dùng máu của mình để bảo vệ ma tộc mãi mãi trường tồn! Ma hoàng bệ hạ vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Các binh sĩ ma tộc cũng lần lượt lau nước mắt vì hạnh phúc mà quỳ xuống.
– Ma hoàng bệ hạ vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Ta gật đầu mỉm cười rồi hướng về phía Chu Tước hỏi một vấn đề vô cùng quan trọng…
– Chu Tước thành chủ! Xin mời đứng dậy! Bản hoàng có việc muốn hỏi ngươi một chút!
Chu Tước vậy mà không dám đứng dậy, vẫn quỳ xuống cúi đầu mà ngước lên nhìn ta nói…
– Xin bệ hạ hãy hỏi trước ạ!
Thật là thông minh. Ta vừa mới phong chức cho nàng lại hỏi ngay thì chắc chắn là vấn đề khó giải quyết, nàng cứ quỳ sẵn như vậy mà không đứng lên hiển nhiên nếu như vấn đề này nàng không thể khiến ta hài lòng thì cũng có thể nhanh chóng thể hiện ra phong thái quỳ gối cúi đầu mà mong ta thương xót. Ta đúng là có việc khó khăn nhờ nàng, hơn nữa còn là việc vô cùng quan trọng, tiến lên nâng nàng đứng dậy dùng ánh mắt thiết tha nhìn nàng khiến nàng khẽ run rẩy, lo lắng mà hỏi…
– Ta muốn hỏi một chút về tình hình trong thành hiện nay như thế nào, dân chúng ra sao, à, còn có việc này khá là quan trọng, không biết lương thực trong thành hiện nay có đủ dùng không, có thể cho bản hoàng trưng thu được một chút hay không?
Nghe thấy những lời này nàng thở dài một hơi khiến ta lo lắng đến rợn người rồi lại nhìn ta mà mỉm cười, nụ cười này trong mắt ta thực sự là vô cùng xinh đẹp nha, thở dài mà cười là có hy vọng, chứ thở dài mà nhăn mặt là chắc đại sự hỏng rồi.
Ta thấy nàng cười thì nhất thời tâm trạng cũng vô cùng hào hứng kéo nàng vào lòng nhìn vào mắt nàng, ngắm nhìn nụ cười của nàng mà lắng nghe. Chỉ thấy nàng trong lòng ta hai má ửng hồng, nhẹ nhàng mà nói…
– Bẩm bệ hạ, do thành trì chúng ta từ trước đến nay đều lưu giữ tội phạm nên dân chúng bình thường khó lòng tồn tại, có thể nói là không có, chỉ có một số ít kẻ có chút tài năng buôn bán làm việc được trong thành trì để kiếm lợi nhuận. Thành trì của chúng ta trước đây thường xuyên cướp bóc, ngoài ma tộc ra thì còn đánh phá một số nước lân cận khác, hơn nữa tội phạm khi gia nhập đều mang theo một chút tài phú cống nạp, những kẻ này thường là ôm theo nhiều tiền tài bỏ chạy nên khi đầu nhập vào thành mang đến cho chúng ta rất nhiều tiền bạc. Chúng ta tiền nhiều dân ít lại thường xuyên cướp bóc nên không chỉ lương thực dự trữ mà tài phú bên trong cũng vô cùng phong phú nhất định khiến cho bệ hạ hài lòng!
Ta nghe nàng nói vậy thì lập tức vui mừng hỏi vào chính đề…
– Lương thực còn nhiều là bao nhiêu, đủ để phân phát cho đại quân ta và ma tộc sử dụng một tuần được không?
Nàng nghe ta hỏi vậy lại nở một nụ cười mà đáp, ôi, nụ cười này làm cho bản hoàng yêu chết mất, cứ cười mà đáp thế này bản hoàng nhất định là sẽ hỏi mãi không ngừng nha…
– Hi! Hi! Bệ hạ tôn quý! Đừng nói một tuần, mà nếu như tiết kiệm thì có thể cầm cự được một tháng không vấn đề gì ạ! Chúng ta xây dựng đại trận phòng ngự mạnh mẽ nhưng lại không có năng lực tấn công đối phương. Phiêu Miễu thành chủ trước kia lại thường xuyên bế quan không thể quấy rầy nên rất sợ hãi thành trì bị vây công trong thời gian dài. Do đó lương thực bên trong được dự trữ rất nhiều. Đủ để chúng ta phòng ngự trong nhiều năm mà không làm phiền đến thành chủ bế quan. Nếu bệ hạ lo lắng về lương thực, vậy thành trì chúng ta chính là nơi dự trữ lương thực nhiều nhất có thể làm hài lòng bệ hạ.
Hài lòng? Hài lòng à? Ta đây chính là ôm nàng vào trong lòng thôi mà sắp đạt đến cao trào rồi nha chứ nói gì đến chuyện chỉ hài lòng! Lập tức cười lớn mà nói…
– Ha! Ha! Ha! Tốt! Chu Tước Thành Chủ! Rất tốt! Rất tốt! Lệnh cho ngươi lập tức xuất lương cứu trợ đại quân và toàn dân ma tộc để chờ đợi tiếp viện từ Tây Bá Hầu Phủ!
Chu Tước vừa được ta nâng lên đứng dậy, bây giờ lập tức lại quỳ xuống nhưng khuôn mặt vô cùng vui vẻ mà cúi đầu đáp…
– Vâng! Thưa ma hoàng bệ hạ!
Ta lại vội vã nâng ngay nàng dậy mà nhìn về phía toàn trường nói lớn…
– Toàn quân nghe lệnh! Ta vừa được biết hiện tại lương thực trong Chu Tước thành rất nhiều, đủ để giúp cho chúng ta cùng ma tộc sử dụng. Hôm nay lập tức mở kho lương phân phát cho dân chúng, đồng thời mở tiệc mừng thắng lợi!
Nghe thấy thông tin này của ta, toàn trường reo hò vang vọng còn hơn cả vừa đánh thắng trận vừa rồi rất nhiều lần. Có những binh sĩ quỳ xuống, cứ thế ngửa mặt lên trời mà gào thét rồi cười lên ha hả rồi lăn lộn như con lăng quăng. Ta chắc chắn trong tình thế đánh thắng một trận chiến sẽ không bao giờ có được một hình ảnh kích động giống như phát điên lên như vậy.
Chỉ thấy ta ôm nàng vào lòng, nhất thời hạnh phúc mà buông bỏ rất nhiều gánh nặng, cơ thể cứ như vậy mà dựa vào nàng, mỉm cười nhìn mọi người rồi nhẹ nhàng nói…
– Hôm nay hãy mở tiệc thật lớn! Bản hoàng không phải kiềm chế nữa rồi! Hôm nay bản hoàng muốn được ăn no!
Chỉ thấy Chu Tước ngước lên nhìn ta yêu thương rồi nói…
– Bệ hạ! Ngài vất vả rồi! A! Có điều…
Ta đang trong tâm trạng vui vẻ nhìn thấy nàng cau mày, ấp úng thì vuốt tóc nàng nói…
– Chu Tước thành chủ vừa giúp ta sự vụ quan trọng, nếu có gì khó khăn hãy nói với bản hoàng. Bản hoàng nhất định sẽ khiến ngươi hài lòng?
Chỉ thấy Chu Tước nghiêng đầu nhìn ta say mê, nở một nụ cười tinh nghịch…
– Hi! Ta chỉ muốn hỏi bệ hạ, bệ hạ tối nay ăn no rồi có muốn làm gì hay không? Tối nay… ta rảnh nha!
Nói đến đây thì hai má ửng hồng trông vô cùng xinh đẹp mà quay đi chỗ khác.
Ta ghé lên sát tai nàng, ôm nàng vào lòng mà thì thầm…
– Ra là nàng lo lắng về vấn đề này nha! Bản hoàng đã nói rồi! Nếu vấn đề của nàng là tối nay rảnh hay là gì đi nữa thì bản hoàng cũng sẽ khiến nàng hài lòng! Tối nay… nàng sẽ nhất định hài lòng!
Nàng bất ngờ quay lại, thơm lên môi ta, quàng tay lên cổ ta, nhìn thẳng vào mắt ta, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, giọng nói nhỏ nhẹ, tràn đầy yêu thương…
– Bệ hạ thân mến! Người biết không? Chỉ cần… ngài có thể đến… với ta như vậy… đã là vô cùng hài lòng…
Thấy Chu Tước như vậy ta không kìm lòng được mà vòng tay ôm lấy nàng, trao cho nàng nụ hôn nồng nàn, bờ hông hẩy hẩy lên, con cặc trong quần vậy mà vô tư chà lên chà xuống bên dưới nàng khiến nàng vô cùng xấu hổ, nhẹ nhàng rên rỉ, vậy mà cũng mạnh dạn hơi ưỡn người lên để tăng thêm tiếp xúc cùng ta khiến cho ta càng đạt thêm được nhiều khoái cảm. Thành chủ Chu Tước của ma tộc ta mặc dù xấu hổ vô cùng nhưng cũng đã cố gắng đáp lại hành vi dâm dật của ta một cách chủ động mất rồi!
… Bạn đang đọc truyện Hệ thống thôi miên vạn giới tại nguồn: http://truyensextv99.net/he-thong-thoi-mien-van-gioi/
Đang trong lúc hôn môi say mê, một tay ta hồn nhiên vòng ra đằng sau nàng, xoa lấy cặp mông của nàng mà nắn bóp, từ từ len lén chui vào trong váy nàng mà xoa mông. Nàng vẫn cứ hôn ta say đắm, để mặc cho ta tự tiện hành động, hơi thở ngày một lặng dần. Binh lính xung quanh vậy mà đều ngắm nhìn chúng ta mỉm cười vui vẻ.
Anh Vũ Tướng quân cũng không nhịn được nữa, nở một nụ cười ngại ngùng xinh đẹp tiến về sau lưng ta, giơ chân lên rồi áp sát người cọ cọ vào người ta, rướn người lên hôn hít, liếm láp vành tai của ta.
Bàn tay ta lúc này đã chui vào trong váy của Chu Tước mà thoải mái xoa bờ mông nàng, hông vẫn không ngừng ưỡn lên vô cùng kích thích. Lúc này bốn nàng ma vệ Mai Lan Trúc Cúc đều nhìn nhau hai má ửng hồng mà bò xuống, các sát thủ kim bảng còn lại thì đều là nữ tử tóc dài che mặt, thân hình lồi lõm vô cùng hấp dẫn. Các nàng thấy bốn vị chỉ huy của mình bò xuống mà tiến lại gần chúng ta thì đồng thời sắp thành hàng ngũ chỉnh tề mà che chắn chúng ta trước ánh mắt chúc tụng của tất cả mọi người.
Phía dưới lại tiếp tục hân hoan, binh tướng đã bắt đầu chạy đi chạy lại để luân chuyển lương thực và chuẩn bị tiệc rượu, không khí vô cùng vui vẻ.
Mà ở trên này ta được bốn nàng ma vệ Mai, Lan, Trúc, Cúc đang bò tới, cúi xuống mà há miệng ngậm lấy cạp quần của ta mà kéo xuống làm bật ra con cặc cương cứng thô to, một nàng cũng há miệng mà len vào trong váy của Chu Tước mà kéo xuống chiếc quần lót của nàng mà ngậm vào trong miệng, Chu Tước nhấc chân lên để nàng có thể dễ dàng kéo quần lót rời ra, chỉ thấy chiếc quần vậy mà ẩm ướt, xem ra nàng đã thực sự rất nứng và khó chịu rồi.
Ta cũng chẳng thể chờ đợi thêm được nữa, ngay khi con cặc thoát ra ngoài và quần trong của nàng được tụt xuống thì lập tức đưa một tay đang xoa ngực nàng lên trên túm lấy tóc nàng mà nhấn nàng vào miệng mình, đưa lưỡi sang mà quờ quạng làn lưỡi thơm ngọt của nàng. Con cặc thì cẳng lên cao, cạ cạ vào mép lồn trơn trượt của nàng đang rỉ ra rất nhiều dâm thủy tạo cho cả hai khoải cảm mà phát ra rên rỉ thèm khát. Ta rướn lên tai nàng mà nói nhỏ…
– Cầm lấy cặc của ta rồi đút vào lồn nàng nhé!
Nàng hai má đỏ bừng gật nhẹ đầu rồi đưa tay xuống, cầm lấy con cặc của ta vuốt ve yêu thương trong lòng bàn tay rồi đặt tại mép lồn nàng, chủ động ưỡn lên. Ta lúc này đẩy nhẹ bờ hông, con cặc cứ thế nhẹ nhàng từ từ đâm ngập lồn nàng mang đến vô tận sung sướng. Ta lại hôn nàng và bắt đầu tiếp tục nhịp, ở bên dưới 4 nàng ma vệ vẫn le lưỡi ra liếm láp lên chân, đùi chúng ta mang đến kích thích không ngừng, một nàng còn ngoan ngoãn le lưỡi mà ngậm trứng dái của ta vào trong miệng mà mút nhẹ rồi dùng lưỡi trong miệng mà liếm láp khi ta đang di chuyển nhẹ nhàng địt vào lồn của Chu Tước khiến ta cảm nhận được kích thích mãnh liệt muốn nhanh chóng xuất tinh.
Mà sau lưng ta Anh Vũ nữ tướng quân xinh đẹp lúc này đã kéo bờ áo trên xuống, để lộ cặp vú lớn mê người mà áp lên ngực ta xoa xoa.
Kích thích vô tận nhanh chóng đưa ta đến đỉnh điểm sung sướng mà đạt đến cao trào, ta liên tục cong người thúc hông lên ngày càng mạnh mẽ địt mạnh hơn vào lồn của Chu Tước khiến nàng ngày càng rên to hơn, sung sướng hơn và dâm đãng hơn.
– Ưm! Ma Hoàng bệ hạ! Bản thành chủ lồn có bót không? Có làm ngài sung sướng không? Cặc của ngài làm ta thật sướng nha! Thật là to! A! Địt ta mạnh như vậy ta sẽ không chịu nổi nữa mất! A! Bệ hạ tôn kính! Xin hãy dùng sức! Đúng! Mạnh nữa! AAA! Ta không chịu nổi! AAA! Địt ta! Địt chết con đĩ Chu Tước của ngài! AAA! Sướng quá! AAA! Bệ hạ! Ta ra! AAA! Ta không chịu nổi nữa rồi! Sướng quá! AAA! Ta raaa! AAA!
Ta lúc này cũng không kìm hãm nữa, nghiến răng lên, giữ chặt lấy nàng cong hông mà thúc từng cú mạnh bạo địt vào lồn nàng không thương tiếc…
– AAA! Chu Tước thành chủ! Lồn của nàng rất bót! Địt thật là sướng! Sướng chết bản hoàng rồi! AAA! Bản hoàng muốn địt mạnh vào lồn ngươi! Bắn hết tinh vào lồn ngươi! Làm cho ngươi có thai! Ha! Ha! Ha! Thật là xinh đẹp, thật thông minh, địt còn thật là sướng nha! Hiện tại nàng còn là một thành chủ cao quý nhưng lúc nào cũng phải biết mình là con đĩ của bản hoàng biết không, chỉ cần bản hoàng muốn là phải dạng chân ra cho bản hoàng địt ở bất cứ đâu biết chưa? AAA! Đúng rồi! Ưỡn lồn lên cao nữa cho bản hoàng địt! Ngoan lắm! Ha! Ha! Lồn ngươi thật là tuyệt vời, làm cặc bản hoàng địt sướng chết rồi! Ta cũng không chịu nổi nữa rồi! Bản hoàng sẽ bắn hết vào lồn ngươi! Làm cho ngươi có thai! AAA! Ta raaa! AAA!
Ta hét lên một tiếng rồi gồng người, bàn tay giữ chặt lấy nàng mà xiết lại ép nàng vào lòng mình, cong hông lên địt một cú lút càn vào lồn nàng sâu đến tận gốc mà bắn tinh xối xả vào bên trong lỗ lồn nàng vô cùng sướng khoái. Chỉ thấy Chu Tước hai mắt dại ra mà ngả về sau, miệng há hốc nhẹ nhàng co giật lên từng nhịp, lồn liên tục co thắt mà trào ra nước dâm, hiển nhiên đã quá sung sướng mà đạt đến cao trào không thể kiềm chế. Nàng vậy mà cố gắng ôm chầm lấy ta, đầu ngả lên vai ta, mắt thẫn thờ, miệng há ra ngáp ngáp rồi từ từ gục xuống trong hạnh phúc và sung sướng dâng trào.
| Thông tin truyện | |
|---|---|
| Tên truyện | Hệ thống thôi miên vạn giới |
| Tác giả | Chưa xác định |
| Thể loại | Truyện sex dài tập |
| Phân loại | Đụ lỗ đít, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện sex mạnh, Truyện sex phá trinh |
| Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
| Ngày cập nhật | 15/12/2025 05:55 (GMT+7) |