Truyện sex ở trang web truyensextv99.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv99.net (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensextv.com...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Cẩm Y Vệ Đại Minh – Quyển 4 » Phần 52

Cẩm Y Vệ Đại Minh - Quyển 4


Truyện đã hoàn thành

Phần 52: Ma Gia Tướng

Nếu không Trương Cư Chính cũng không cần phải lấy Khảo Thành pháp để răn đe đám quan lại này. Trịnh Lạc hành động thế này, thật ra thì nếu như phần lớn quan viên khác ngồi vào vị trí Tổng Đốc Tuyên Đại, đều cũng sẽ làm như vậy.

Thôi Hiến Sách lợi dụng Đại Minh quan trường cong cong lượn lượn như thế này, quyết định độc kế quả thật rất xảo diệu, chỉ tiếc gặp phải tên “Thanh niên lỗ mãng” như Tần Lâm!

Nếu Trịnh Lạc đã nhận sai, Tần Lâm cũng không làm quá mức, cười nói:

– Trịnh Đô Đường nói gì vậy, bản quan đang muốn chung sức hợp tác với ngươi, hóa giải mối họa biên quan này trong vô hình.

Trịnh Lạc đầu tiên là ngẩn người ra, tiếp theo liền mừng rỡ trong lòng.

Thành thật mà nói mới bắt đầu y xuất thân Lưỡng Bảng Tiến Sĩ, phong cương đại lại, còn có chút xem thường một vị Khâm Sai vừa trẻ tuổi lại xuất thân là cẩm y võ quan như Tần Lâm. Sau đó đợi đến khi Tần Lâm chứng minh phán đoán chính xác, Trịnh Tổng Đốc lại không khỏi lo lắng: Tần tướng quân tính như liệt hỏa, động một chút là muốn vọt ra ngoài quan, có thể thấy được là một thanh niên lỗ mãng. Nếu như hắn liều mạng, đem tất cả chuyện Tuyên Đại báo lên triều đình, vậy thì lần này lớn chuyện rồi.

Không nghĩ tới Tần Lâm tuổi còn trẻ lại am hiểu cách xử sự trong chốn quan trường như vậy. Trịnh Lạc liền biết chuyện mình lo lắng cũng sẽ không phát sinh, nhất thời tâm trạng trở nên nhẹ nhàng thoải mái.

– Tần tướng quân, lão ca thân là Tổng Đốc Tuyên Đại, có trách nhiệm trấn thủ nơi này. Lão đệ có diệu kế gì chỉ cần căn dặn, lão ca làm theo là được.

Trịnh Lạc mặt mũi tươi cười, những lời này rõ ràng là vô cùng khách sáo, để lộ ra ý nghe theo Tần Lâm chỉ huy điều động.

Tần Lâm nói một hơi thật thấp ở bên tai Trịnh Lạc.

Trịnh Lạc nghe xong, ánh mắt càng ngày càng sáng, chợt thần sắc hơi có vẻ bất an:

– Không dối gạt tướng quân, bản quan đốc dẫn dắt ba Tuần Phủ, hai Tổng Binh, có quyền quyết định lâm thời. Nhưng Tuần Phủ Tuyên Phủ, Tuần Phủ Đại Đồng, Trấn Sóc tướng quân, Chinh Tây Tiền tướng quân ở vào thời chiến cũng chưa chắc nghe lời của ta, chuyện lớn như vậy, chờ công văn lui tới, thương nghị phê duyệt e rằng đã bỏ lỡ mất thời cơ.
– Mời Trịnh Đô Đường xem thử đây là cái gì?

Tần Lâm cười híp mắt lấy ra một mảnh giấy đưa cho Trịnh Lạc.

Chỉ quét nhìn vài lần, Trịnh Lạc lập tức vui vẻ ra mặt, luôn miệng trách móc oán giận:

– Nếu có món đồ này, sao không nói sớm? Ôi chao, chẳng lẽ mấy chỗ khác cũng đều…

Trịnh Đô Đường sợ hết hồn, kinh nghi bất định nhìn Tần Lâm.

Tần Lâm nở nụ cười khả ái gật đầu một cái, lòng nói nếu như ta lấy ra sớm, ngươi có tin không? Với tính tình đa nghi thiếu quyết đoán như ngươi, chắc chắn là sẽ nghĩ méo mó sang chuyện khác.

Vương Sư Gia ở bên cạnh đảo ánh mắt qua, thấy lạc khoản thư hàm kia có năm chữ Giang Lăng Trương Cư Chính, nhất thời bị dọa sợ đến không nhẹ, tim nhảy thình thịch giống như trống trận: Chẳng lẽ thư do Trương Thái Sư thân viết, trên tay Tần Khâm Sai lại có một xấp lớn sao? Ghê gớm thật, chẳng lẽ là Thái Sư gia làm lão phu tử văn án thay hắn?!

Sau khi Ngạch Lễ Đồ cung khai được thả trở về thảo nguyên, lão gia thiên ân vạn tạ Tần Lâm cùng Trịnh Lạc, thề sau này bất kể thế nào sẽ không dám đến biên cảnh quấy nhiễu. Hơn nữa lão sẽ truyền dương cho các bộ nơi Tái Ngoại chuyện triều đình ân đức sâu dày, Tần tướng quân và Trịnh Đô Đường khoan hồng đại độ, để cho bọn họ sinh lòng kính sợ, vĩnh viễn thần phục triều Đại Minh.

Tần Lâm an bài thỏa đáng, cũng dẫn đám quan giáo cáo từ rời đi, Trịnh Lạc đưa một hơi đến ngoài đường cái mới quay về, thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm.

Vương Sư Gia cũng gật đầu một cái:

– Tần tướng quân anh hùng vô địch, hẳn là một Lý Nguyên Bá đương thời, khó trách đông ông thở dài cảm khái.
– Ngươi cho rằng ta khen hắn dũng mãnh sao?

Trịnh Lạc cười cười xem thường:

– Vương tiên sinh, bản quan là về sau mới phát giác, thì ra Tần tướng quân có thể nói là tính toán không sót, chúng ta đã rơi vào bẫy của hắn. Lão suy nghĩ thử xem trong tay hắn có thư của ai, chẳng lẽ quân chỉ của Giang Lăng tướng công đưa cho một tên mãng phu sao?

Toàn thân Vương Sư Gia rung lên, lão cũng là lão hồ ly trong quan trường, lập tức bị Trịnh Lạc thức tỉnh, nhìn bóng lưng Tần Lâm giục ngựa đi xa cả kinh không khép miệng lại được. Thì ra ngay từ đầu Tần Khâm Sai cố làm ra vẻ lỗ mãng, giống như một thanh niên lỗ mãng nóng nảy xuất quan giết giặc. Nói gì chết trận sa trường, thật ra thì chỉ là diễn trò cho chúng ta xem. Uổng cho chúng ta lăn lộn trong quan trường bao nhiêu năm như vậy, chuyện hôm nay lại bị hắn nắm mũi dẫn dắt từng bước từng bước.

– Thôi thôi thôi, từ lúc nào người tuổi trẻ trở nên yêu nghiệt như vậy? Cũng may đều là ra sức vì nước!

Trịnh Lạc cảm thấy chán nản đi trở về phủ đệ, suy nghĩ một chút không ổn, lại nuốt câu thơ “năng thần thời thịnh trị, gian hùng thời loạn” xuống.

Bạn đang đọc truyện Cẩm Y Vệ Đại Minh – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensextv99.net/cam-y-ve-dai-minh-quyen-4/

Tiếng vó ngựa vang như tiếng trống, một người cỡi ngựa chạy nhanh như tên bắn mang theo công văn Tổng Đốc phủ, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về phía Đại Đồng, Tuyên Phủ…

Chỗ của Tổng Đốc Tuyên Đại cách Dương Hòa vệ năm mươi dặm về phía Tây, chính là Đại Đồng thành trọng trấn Tây Bắc, quan văn Tuần Phủ Đại Đồng và võ tướng Chinh Tây Tiền tướng quân Tổng Binh Đại Đồng cùng trú bản thành.

Tây giáo trường, hơn vạn tinh binh bản trấn đội khôi mặc giáp, ai nấy tay cầm đao thương sáng loáng, đứng một mảng lớn đông như kiến dưới gió Tây phần phật. Các Tham Tướng, Du Kích, Thủ Bị, Bả Tổng phấn chấn tinh thần, ngù khôi đỏ như lửa vui sướng nhún nhảy trong gió.

Trên điểm tướng đài, sắc mặt Tổng Binh Ma Cẩm tái nhợt không có huyết sắc, hai mắt lại sáng tới mức dọa người. Tất cả tướng sĩ đều biết Ma Tổng Binh đã thân lâm bệnh nặng, liên tục nhiều ngày nằm liệt giường không dậy nổi, không nghĩ tới y vẫn gắng gượng lên điểm tướng đài.

Phó Tổng Binh Ma Quý thay thế huynh trưởng điểm binh, y là một đại hán đầu báo mắt cọp dũng mãnh như Trương Phi, tiếng như hồng chung:

– Tả Doanh Tham Tướng Hồng Đức Ân!
– Có!

Một tên tướng quan vượt qua đám người tiến ra, ưỡn ngực thật cao.

– Hữu Doanh Tham Tướng Mã Thiên Bảo!
– Có!

Lại một tên tướng quan lớn tiếng trả lời, vẻ mặt hung hãn.

Rất hài lòng biểu hiện của đám thủ hạ kiêu binh hãn tướng này, Ma Cẩm khẽ gật đầu, Ma Quý dùng ánh mắt bảo thân binh bưng chén nước nóng cho huynh trưởng, dìu y ngồi xuống trên đài, sau đó quay đầu lại, hướng về phía các tướng sĩ lớn tiếng gọi:

– Mông Cổ Thát tử ồ ạt xuôi Nam, nhưng khắp nơi toàn là dương công. Hừ, Thát tử làm bộ, không xem Đại Đồng trấn chúng ta ra gì. Các binh sĩ hãy chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi Tổng Đốc ra lệnh một tiếng sẽ xông ra ngoài quan, cho Thát tử biết được sự lợi hại của chúng ta!
– Giết Hồ Lỗ, đền nợ nước!

Các tướng sĩ giơ đao thương lên cao thét to, chiến ý nồng đậm.

Chờ đợi hồi lâu, xa xa trên lưng ngựa một điểm hồng anh nhún nhảy không chừng, chính là khoái mã Tổng Đốc Tuyên Đại phái tới từ Dương Hòa.

Ma Cẩm lộ vẻ vui mừng đang muốn nói gì đó, thế nhưng đột nhiên nổi lên một trận ho, không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt ra hiệu cho huynh đệ.

Ma Quý có vẻ rất nắm chắc nói:

– Không cần nói, bên Đại Đồng chúng ta chẳng qua là giả vờ công, nhất định là Hồ Lỗ dùng kế sách thừa cơ xâm nhập vào nơi yếu hại của chúng ta. Chủ lực của chúng đi đánh Bạch Dương khẩu, Hổ Dục khẩu ở phía Đông, phong văn thư khẩn cấp này nhất định là gọi chúng ta xuất binh cứu viện… Thừa Huân, nhanh đi thỉnh mời Cổ Đại lão gia.

Ma Thừa Huân là con của Ma Cẩm, cháu Ma Quý, là một võ tướng vô cùng anh dũng. Nghe thúc thúc căn dặn, y lập tức cỡi khoái mã đi mời Tuần Phủ Đại Đồng Cổ Ứng Nguyên. Chế độ của triều đình là cân bằng lẫn nhau để bảo vệ hoàng quyền, Tổng Đốc Tuyên Đại tiết chế ba Tuần Phủ, ba Tổng Binh Tuyên Phủ Đại Đồng Sơn Tây, có quyền lâm thời quyết định, quyền lực rất lớn. Nhưng đến lúc xuất binh thật sự vẫn phải gặp mặt thương nghị với Tuần Phủ và Tổng Binh.

Tên binh sĩ chạy công văn kia tay cầm lưu tinh hỏa bài, chạy một mạch tới trước điểm tướng đài, nhảy xuống ngựa hai tay trình lên cho Ma Quý.

Ma Quý cùng Ma Cẩm liếc nhìn nhau, đều có hơi buồn cười, trước đó suy đoán Tổng Đốc Tuyên Đại Trịnh Lạc là một người do dự thiếu quyết đoán, lại có tính thích ổn thỏa vẹn toàn. Chỉ cần chiến sự Hổ Dục khẩu, Bạch Dương khẩu hơi khẩn trương một chút, nhất định y sẽ điều binh mã Đại Đồng trấn chạy đi cứu viện.

Quả thật công văn đã tới.

Mở niêm phong ra đọc, Ma Quý nhất thời liền há to miệng, sửng sốt một hồi mới chuyển cho huynh trưởng, sau khi Ma Cẩm đọc xong cũng giật mình không nhỏ.

– Tên Trịnh Lạc này lại ra lệnh cho ta ra quan giết giặc, y trở nên quyết định nhanh chóng dứt khoát như vậy từ lúc nào? Cũng tốt, hơn vạn tinh binh này của ta cũng nên ra quan luyện một chút.

Huynh đệ Ma gia liền ngước đầu nhìn phương hướng phủ Tuần Phủ ở phía Đông, chờ Tuần Phủ Cổ Đại lão gia tới đây sẽ cùng xuất binh.

Cổ Ứng Nguyên tới rất nhanh, chẳng qua là sắc mặt khó coi, dọc theo đường đi vẫn còn oán trách Ma Thừa Huân:

– Hiền điệt, không phải là ta nói bọn phụ thân thúc thúc ngươi, tên họ Trịnh kia làm quan triều Đại Minh ta có trách nhiệm trấn thủ, có thừa lực đi cứu, sao không thủ bên Đại Đồng chúng ta cho chặt chẽ hơn?

Ma Thừa Huân nở một nụ cười bồi:

– Đại lão gia nói chí phải, bất quá bên chúng ta đã thủ rất chặt, giữa các quan thành phải cứu hộ lẫn nhau… Hơn nữa, Trịnh Đô Đường vẫn là cấp trên chúng ta.

Cổ Ứng Nguyên hừ mũi một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Cũng khó trách quan viên triều Đại Minh không chịu chủ động ra cứu viện, mấu chốt là chế độ triều đình có hơi cổ hủ, bắt chịu trách nhiệm trấn thủ quá khắc nghiệt. So sánh tình huống giữa Đại Đồng và Dương Hòa, rõ ràng Dương Hòa ở gần mặt Đông kinh sư hơn, vị trí chiến lược quan trọng hơn, nhưng nếu Cổ Ứng Nguyên xuất binh cứu viện Dương Hòa, bản thân mình bỏ mặc Đại Đồng, mất nơi trấn thủ thì phải rơi đầu, cũng không cần biết chuyện lão cứu viện Dương Hòa.

Chờ thấy huynh đệ Ma Cẩm Ma Quý, Cổ Ứng Nguyên giở ra dáng vẻ nhà quan nhàn nhạt nói:

– Theo bản quan thấy bên Trịnh Đô Đường cũng không lấy gì làm khẩn trương, hai vị phái một viên Tham Tướng, dẫn dắt ba ngàn tinh binh cứu viện là được rồi, chúng ta phải thủ kỹ chỗ của mình mới là đúng đắn… A…

Cổ Ứng Nguyên không nói được nữa, bởi vì lão đã thấy rõ văn thư Tổng Đốc phủ gửi tới, lập tức con ngươi lồi ra ngoài như sắp rơi xuống.

– Loạn mệnh, đây là loạn mệnh!

Cổ Ứng Nguyên thóa mạ nước bọt tung bay, tức gần nổ phổi:

– Toàn tuyến khẩn trương như vậy, họ Trịnh kia còn dám đem sinh lực quân chôn vùi Tái Ngoại, y không muốn sống nữa nhưng ta muốn.

Ma Cẩm rất là bất đắc dĩ, Ma Quý bèn bẩm:

– Cổ Đại lão gia chớ quá lo âu, mới vừa rồi mạt tướng đã hỏi hàng binh từ Dương Hòa tới, thì ra là Khâm Sai đại thần cẩm y Tần tướng quân tra rõ địch tình, quả thật lần này Hoàng Đài Cát chỉ tạo thanh thế, cũng không có thực lực chân chính xuôi Nam, cho nên chỉ cần chúng ta ra quan…
– Nói nhăng nói càn! Khâm Sai cái rắm gì chứ, hắn chỉ là một tên vũ phu, biết cái gì mà nói?!

Cổ Ứng Nguyên hậm hực vung tay áo, lão là Lưỡng Bảng Tiến Sĩ vang danh, hơn nữa thuộc về chính bài Giang Lăng đảng, trong triều tự có chỗ dựa, không hề xem cẩm y Khâm Sai Tần Lâm ra gì.

Ma Quý dở khóc dở cười, lại khuyên mấy câu, không những Cổ Ứng Nguyên không nghe ngược lại trợn mắt một cái:

– Bản quan chỉ biết là trấn thủ địa phương nào phải có trách nhiệm với địa phương đó, loạn mệnh như vậy cho dù là thánh chỉ cũng phải kháng chỉ bất tuân, huống chi là tên họ Trịnh! Hai người các ngươi yên tâm, chỉ cần canh kỹ Đại Đồng vững vàng, bản quan sẽ thỉnh công thay các ngươi, về phần tên họ Trịnh kia, bản quan nhất định sẽ tố cáo y lên triều!

Ma Cẩm, Ma Quý, Ma Thừa Huân ở bên cạnh giương mắt nhìn, vừa bực mình lại vừa buồn cười, nhưng lại không làm gì được Cổ Ứng Nguyên. Người ta là quan văn rõ ràng, ngay cả chuyện kháng chỉ cũng dám làm, mình là võ tướng chẳng lẽ lại không dám?

Hơn vạn tướng sĩ đứng trên giáo trường hồi lâu, thân thể vẫn không nhúc nhích, nhưng trong lòng nóng nảy vạn phần, làm giống như Cổ Tuần Phủ vậy, trong lòng các tướng sĩ đều cảm thấy lạnh toát.

Còn đang giằng co, một viên cẩm y quan giáo vóc người đặc biệt cao lớn, mặc Phi Ngư phục từ lều uống trà phía Đông đi ra, bước đi như chạy đến điểm tướng đài, cười híp mắt vẫy vẫy tay với Cổ Ứng Nguyên:

– Vị này là Tuần Phủ Đại Đồng Cổ Đại lão gia sao, chủ nhân nhà ta có phong thư cho lão.

Nghe người ta nói có thư, Cổ Ứng Nguyên cũng không biết được là của thân hữu cố cựu nhà nào, nhưng có thể sai khiến Cẩm Y Hiệu Úy đưa phong thư này, nhất định là nhân vật quyền thế không nhỏ.

Cho nên mặc dù Ngưu Đại Lực tạm thời sung làm người đưa tin tỏ thái độ rất không khách sáo, nhưng Cổ Tuần Phủ cũng không dám chậm trễ, tức giận gọi thân binh đi lấy tới cho lão xem. Lão thầm nhủ trong lòng người gì mà phách lối như vậy, phái thân binh đưa tin tới sao không biết lễ phép một chút, không biết quỳ xuống hành lễ cho bản Đại lão gia, lại dám vẫy tay với bản Đại lão gia trước mặt mọi người như vậy.

Thư kia cũng không phải là bỏ trong phong bì màu đỏ, cũng không phải là thư từ bình thường, mà đựng trong một phong bì da trâu, bên ngoài phong bì lại không có viết gì cả.

Cổ Ứng Nguyên càng cảm thấy không nhịn được, mở phong bì ra xem, thì ra bên trong còn có một phong thư nho nhỏ, từ từ lấy ra, đã nhìn thấy bên phải là một hàng chữ dọc: Thư trí Đại Đồng Cổ Nhân Phụ.

– Chủ nhân của ngươi thật là phách lối, ngay cả câu “các hạ nhã giám” cũng lười viết hay sao?

Cổ Ứng Nguyên cảm thấy thư này không khách sáo với mình chút nào, bèn nhìn Ngưu Đại Lực cười lạnh một tiếng.

Ngưu Đại Lực cũng không nói gì, chẳng qua chỉ cười cười thật thà, dáng vẻ rất trung hậu đàng hoàng.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv99.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Cẩm Y Vệ Đại Minh – Quyển 1
Cẩm Y Vệ Đại Minh – Quyển 2 (Full)
Cẩm Y Vệ Đại Minh – Quyển 3
Cẩm Y Vệ Đại Minh – Quyển 4 (Full)
Cẩm Y Vệ Đại Minh – Quyển 5 (Update Phần 20)
Thông tin truyện
Tên truyện Cẩm Y Vệ Đại Minh - Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc
Tình trạng Truyện đã hoàn thành
Ngày cập nhật 26/11/2025 03:33 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Vương Trường Sinh – Quyển 7
Hắc la giới hắc giao đàm phi điệp cốc Hắc La giới, Trụy Ma động là hiểm địa cầm cờ đi trước của Hắc La giới, cũng là một chỗ chiến trường cổ, tồn tại không ít cấm chế cường đại, còn có không ít thiên tài địa bảo bên ngoài khó gặp, nghe nói ở sâu trong Trụy Ma động có thông...
Phân loại: Truyện sex dài tập Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Vương Trường Sinh
12 nữ thần – Quyển 2 - Tác giả Slaydark
“Sư huynh! Chờ ta với!” Bình Thường gọi với theo Đỗ Đạt sau khi rửa mặt và thay xong quần áo. “Nhanh nào, trễ rồi!” Chạy vội ra cửa, Bình Thường hậu đậu vấp ngã và đưa tay vịn cửa để khỏi ngã... Rắc! Lúc bàn tay phải của Bình Thường chạm vào, cánh cửa gỗ cứng chắc...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Truyện người lớn Truyện sắc hiệp Truyện sex hay Truyện sex mạnh Tuyển tập 12 nữ thần
Làm nô lệ
Vị trí của Tuấn Sau buổi thác loạn hôm nọ thì Kiều Anh được thưởng 1 khoản tiền và 1 chuyến đi du lịch vài ngày cùng Tuấn chồng nàng. 2 vợ chồng đi biển ở Quy Nhơn với phòng villa sát biển. Vùng biển này rất đẹp và rất thơ mộng nên cả 2 đều được healing rất nhiều. Người ngoài nhìn...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bú lồn Truyện liếm đít Truyện móc lồn Truyện mút chân Vợ chồng
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba