Truyện sex ở trang web truyensextv99.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv99.net (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensextv.com...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Cẩm Y Vệ Đại Minh – Quyển 4 » Phần 171

Cẩm Y Vệ Đại Minh - Quyển 4


Truyện đã hoàn thành

Phần 171: Lựa Chọn

Tần Lâm vung tay lên tát liên hồi, miệng thóa mạ:

– Con bà nó, không biết tốt xấu sẽ phải nếm mùi đau khổ da thịt, vậy ngươi bất kính với bản quan sẽ phải chịu tát tai!

Tiếng bạt tai bôm bốp vô cùng vang dội, từng tiếng truyền vào tai đám cẩm y quan giáo có mặt tại trường. Nhất là đám tay sai đi theo Phùng Bang Ninh, tên nào cũng cảm thấy Tần Lâm tát mỗi cái như vậy tim mình như co rút một cái, muốn tiến lên giúp chủ nhân mình lại cảm thấy chân như mềm nhũn.

Đánh chừng hai mươi tát tai như vậy, Tần Lâm mới dừng tay lại, cảm giác bàn tay có hơi đau bèn giơ lên xem thử, sau đó khẽ cười:

– Tay ta sưng rồi…

Đám cẩm y quan giáo thè lưỡi, trời ơi, tay Tần trưởng quan đánh tới nỗi sưng lên, vậy mặt của Phùng Bang Ninh sẽ có hình dáng gì? Chỉ thấy Phùng Bang Ninh giống như là uống rượu say, chân run rẩy một hồi rốt cục ngã ngửa ra phía sau, hai bên má sưng lên thật cao giống như cái mông.

Đáng thương cho Phùng Bang Ninh, Tần Lâm luyện Chu Dịch Tham Đồng Khế không luyện được thần công cái thế gì, chỉ là một thân sức lực của hắn càng ngày càng mạnh, tát tai như vậy quả thật hết sức nặng nề.

Tần Lâm cũng cảm thấy trong lòng sung sướng, đè nén uất ức trong lòng kể từ khi Trương Cư Chính bệnh qua đời tới nay, hôm nay đã được phát tiết rất nhiều.

– Vì… vì sao lại đánh người như vậy… Phùng Chỉ Huy, Phùng Chỉ Huy!

Mấy tên tay sai Phùng Bang Ninh lúc này mới có phản ứng, hoặc đỡ chủ nhân mình dậy, hoặc mắng Tần Lâm.

Mặt Phùng Bang Ninh đỏ bầm, khóe miệng chảy máu, thanh âm khàn khàn giống như ống bễ bị vỡ:

– Bắt, bắt hắn lại, đừng để cho hắn chạy… Bảo Từ Tước, Trần Ứng Phượng tới đây…

Nghe thấy tên hai vị đại lão Đông Xưởng Từ Tước, Trần Ứng Phượng, lòng tin đám tay sai lập tức tăng nhiều, có mười mấy tên cẩm y quan giáo nịnh nọt y rút Tú Xuân đao ra, hướng về phía Tần Lâm nói:

– Tần Thiếu Bảo, ngươi vô cớ làm nhục đồng liêu, chúng ta tới trước mặt Phùng Đốc Công nói lý đi, ngươi không được thoái thác!

Thối lắm… Tần Lâm nhổ toẹt xuống đất một cái, vỗ vỗ hai tay.

Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực sớm có bố trí, thật nhiều cẩm y quan giáo tinh nhuệ của Bắc Trấn Phủ Ty chen chúc ùa vào, giằng co với thủ hạ tay sai Phùng Bang Ninh.

Nam Trấn Phủ Ty cai quản quân tượng và quân pháp nội bộ Cẩm Y Vệ, Bắc Trấn Phủ Ty cai quản tình báo gián điệp, điều tra phá đại án, trấn áp phản loạn, dĩ nhiên thực lực phải hùng hậu hơn nhiều lắm. Hiệu Úy dưới quyền Tần Lâm như lang như hổ, khí thế lập tức đè ép phe Phùng Bang Ninh.

– Tước khí giới bọn chúng, chúng ta đi tìm Phùng Đốc Công nói lý.

Tần Lâm ra lệnh một tiếng.

– Không được động thủ!

Tiếng kêu uy nghiêm của Lưu Thủ Hữu từ trên Bạch Hổ đại đường vọng xuống. Rốt cục vị cẩm y Đô Đốc nãy giờ bàng quan xem hát bước chậm rãi ra khỏi Bạch Hổ đại đường.

Dù sao Lưu Thủ Hữu cũng là chưởng Cẩm Y Vệ, tuy là Bắc Trấn Phủ Ty có đại ấn khác, lúc phụng chiếu phá án ngay cả Lưu Thủ Hữu cũng không được can thiệp, nhưng ít nhiều gì vẫn bị y cai quản một số chuyện. Vì vậy Ngưu Đại Lực và Lục Viễn Chí nhìn Tần Lâm, thấy hắn khẽ gật đầu bèn thõng tay cầm binh khí xuống.

Lưu Thủ Hữu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đi tới trước người Phùng Bang Ninh phủi bụi trên áo y, dùng giọng ôn tồn nói:

– Vì sao lại đánh tới mức này, cùng là đồng liêu với nhau, có thể nói cười đùa giỡn nhưng không nên đánh thật như vậy.

Tần Lâm giả vờ như đang vô cùng giận dữ, nói y như thật:

– Lưu Đô Đốc, ngài hãy nói một câu công bằng, cho dù là thuộc hạ của hạ quan có lỗi cũng phải để cho hạ quan trách phạt, khi nào thì đến phiên Phùng Bang Ninh y vượt quyền xử trí như vậy?
– Tần Thiếu Bảo, tha người được thì nên tha.

Lưu Thủ Hữu ra vẻ tươi cười, nói đầy ẩn ý sâu xa:

– Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, Phùng Chỉ Huy bị thương tới nỗi như vậy, chúng ta cũng sẽ khó lòng ăn nói trước mặt Phùng Đốc Công.

Tần Lâm lớn tiếng nói:

– Lưu Đô Đốc, hảo ý của ngài hạ quan xin tâm lãnh, bất quá hạ quan tuyệt không tin Phùng Đốc Công là người bao che cho nên nhất định phải tới trước mặt lão nói lý, kính xin ngài giơ cao đánh khẽ.

Trên mặt Lưu Thủ Hữu chợt lóe khí xanh rồi biến mất, rất nhanh lại giả bộ nặn ra khuôn mặt tươi cười, không hề nổi giận với Tần Lâm mà có thái độ ôn hòa ngược với bình thường, dùng lời lẽ ôn tồn khuyên giải hắn không nên đi quấy rầy Phùng Bảo.

Mà lần này Tần Lâm cũng giống như là trúng tà, bất kể thế nào cũng đòi đi thỉnh Phùng Bảo nói lý, ý của hắn là muốn Phùng Đốc Công đích thân trừng trị tên điệt nhi của lão.

Thái độ của Lưu Thủ Hữu kỳ quái, Tần Lâm càng kỳ quái hơn, các vị quan giáo thấy vậy không hiểu vì sao, không biết hôm nay Tần Thiếu Bảo có bệnh gì không. Phùng Đốc Công hết sức bao che, ngươi đánh điệt nhi của lão thành như vậy, còn đòi công bằng được sao?

– Cũng khó nói lắm, lần trước Tần trưởng quan đã làm cho Phùng Đốc Công đánh cho Phùng Bang Ninh một trận.

Một vị Chỉ Huy Thiêm Sự bên cạnh Hồng Dương Thiện nói như vậy.

Một vị Chỉ Huy Đồng Tri khác lắc đầu một cái:

– Há đâu có lý như vậy, e rằng có chuyện gì khác lạ bất thường. Dù sao sơ không bằng thân, chẳng lẽ lần nào Phùng Đốc Công cũng đánh cháu mình sao, không có chuyện dễ dàng như vậy.

Điêu Thế Quý, Hoa Đắc Quan cảm động đến nỗi muốn khóc, thấy Tần trưởng quan trượng nghĩa dường nào, rõ ràng chỗ dựa Trương Thái Sư vừa mới chết, vì chúng ta lại không tiếc đánh Phùng Bang Ninh, đắc tội với Phùng Đốc Công, còn muốn đi tới trước mặt Phùng Đốc Công nói lý.

Kỳ quái là tại sao Tần trưởng quan luôn luôn trầm ổn bình tĩnh, lần này lại giống như thanh niên lỗ mãng vậy?

Còn quá đáng hơn nữa, hắn lại không để ý tới Lưu Thủ Hữu khuyên giải, phất phất tay:

– Chư vị huynh đệ, áp giải Phùng Bang Ninh tới Đông Xưởng, tìm bá phụ y Phùng Đốc Công đòi công bằng!

Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực dẫn đám Hiệu Úy thân tín áp giải Phùng Bang Ninh ra ngoài, đám cẩm y quan giáo dưới quyền Lưu Thủ Hữu cũng không cản bọn họ lại.

– Lưu Đô Đốc, sau khi trở về hạ quan sẽ xin tội với ngài.

Tần Lâm nhìn Lưu Thủ Hữu chắp tay một cái, nghênh ngang bỏ đi.

Lúc này hẳn là lửa giận Lưu Đô Đốc đã bốc cao ba trượng… Đám cẩm y quan giáo đều nơm nớp không yên nghĩ như vậy, có người đã lặng lẽ di chuyển bước chân tránh ra xa, sợ rằng mình chạm vào Lưu Đô Đốc sẽ bị y trút giận lên đầu.

Mọi người đoán sai rồi, Lưu Thủ Hữu cũng không hề nổi giận vì quyền uy của mình bị thách thức, mà là ánh mắt phức tạp nhìn theo phương hướng Tần Lâm rời đi, nhìn qua có vẻ vô cùng thất vọng.

Đông Xưởng và nha môn Cẩm Y Vệ cũng không phải là xa, cùng ở trong hoàng thành. Nha môn Cẩm Y Vệ trong hẻm Giang Mễ phía Tây phố Kỳ Bàn, Đông Xưởng ở một dãy Đông Hoa môn.

Tần Lâm dẫn dắt chúng cẩm y quan giáo áp giải Phùng Bang Ninh đi, dọc đường gây ra náo nhiệt vô cùng. Bách tính đổ xô ra xem chuyện lạ, đám quan viên cũng cười híp mắt vuốt râu, thầm nói có kẻ làm càn.

Không phải vậy sao, cũng cùng là mặc Phi Ngư phục, đeo Tú Xuân đao, lại là một đám người áp giải đám người khác.

– Hồng thủy dâng ngập miếu Long Vương, Cẩm Y Vệ bắt Cẩm Y Vệ!

Tiểu hài tử vỗ tay kêu to vui vẻ, bất quá rất nhanh đã bị mẫu thân nắm cổ vào nhà. Cẩm y quan giáo có gì hay ho mà nhìn, không sợ gây họa sao?

Tần Lâm ngẩng đầu ưỡn ngực hóp bụng đi ở phía trước nhất đội ngũ, giống như Đại tướng quân đắc thắng trở về. Mà Phùng Bang Ninh bị cẩm y quan giáo áp giải theo sau, ủ rũ cúi đầu giống như gà trống thua chọi.

Một nhóm cẩm y quan giáo ồn ào huyên náo đi trên đường như vậy giống như quan tân khoa đi dạo phố phường, tình cảnh náo nhiệt như vậy có lẽ ngày mai sẽ truyền khắp kinh sư.

– Này Tần ca, làm như vậy có phải là hơi khoa trương quá hay không?

Lục Viễn Chí vẫn cảm thấy trong lòng có chút không chắc chắn, dù sao Phùng Bảo cũng là chưởng ấn Ty Lễ Giám, Đốc Công Đông Xưởng, thủ lĩnh thái giám nội đình.

Tần Lâm cười cười như không có chuyện gì xảy ra:

– Chỉ sợ chuyện không lớn, ta còn muốn thử Phùng Bảo một phen…

Thử cái gì vậy… đôi mắt nhỏ của Lục mập chớp chớp, không hiểu Tần Lâm muốn nói gì.

Đi không bao lâu đã trông thấy chiêu bài chữ vàng Đông Tập Sự Xưởng, không đợi Tần Lâm phái người tới thông báo, Từ Tước và Trần Ứng Phượng nhận được tin tức lập tức vội vàng chạy ra, từ xa tiến tới nghênh đón đội ngũ này.

– Tiểu gia của ta ôi, vì sao lại trở thành như vậy?

Trần Ứng Phượng đỡ lấy Phùng Bang Ninh, Ngưu Đại Lực cười ha hả, thả tay y ra.

Vẻ mặt Từ Tước buồn bã như đưa đám:

– Tần Thiếu Bảo, không cần phải nói điệt thiếu gia chúng ta là ngài đánh, chuyện này chúng ta không làm chủ được, lát nữa Đốc Công chúng ta sẽ tới, ngài tự cầu phúc cho mình đi.

Từ Tước, Trần Ứng Phượng đã hiểu lầm mục đích của Tần Lâm tới đây, còn tưởng rằng hắn dẫn theo Phùng Bang Ninh tới cửa để cầu xin Phùng Bảo tha thứ.

Thần sắc Tần Lâm tỏ ra nghiêm nghị, chỉ Phùng Bang Ninh nói:

– Người này tự tiện làm nhục mệnh quan triều đình, dám vượt quyền trách đánh thuộc hạ bản quan, lại tới nha thự bản quan công khai gào thét, cho nên bản quan bắt y lại. Vốn bản quan muốn xử trí theo như luật pháp, nhưng vì y tự xưng là quyến thuộc của Phùng Đốc Công cho nên áp giải y tới nơi này, xin Phùng Đốc Công cho một câu trả lời công bằng.

Gia gia của ta ôi! Từ Tước, Trần Ứng Phượng trợn mắt há mồm, nếu không phải thấy thần sắc Tần Lâm bình thường, bọn họ đã sờ trán xem thử đầu hắn có nóng hay không.

Tần Lâm và Phùng Bảo vừa là địch vừa là bạn, vừa không phải địch vừa không phải bạn, đã liên thủ làm không ít chuyện, cũng đấu tay đôi với nhau mấy lần, mà Phùng Đốc Công nếm thiệt thòi cũng không ít.

Nhưng vật đổi sao dời, cục diện hiện tại đã có hơi khác. Trương Cư Chính chỗ dựa của Tần Lâm đã đột ngột qua đời, Phùng Bảo lại đang như mặt trời ban trưa, lực lượng hai bên kẻ mạnh lên người yếu đi, làm sao có thể so sánh với trước kia được?

Đám sai dịch Đông Xưởng cười suýt chút nữa rụng răng, hiện tại Phùng Bảo hiển hách nhất thời, hai vị phụ thần và Lục bộ Thượng Thư nội các cũng phải nể mặt lão vài phần. Tần Lâm tới đây lại đòi lão trả lại công bằng, e rằng hắn đã uống lộn thuốc.

– Tần Thiếu Bảo!

Hoắc Trọng Lâu vượt qua đám người tiến ra, nhìn Tần Lâm chắp tay thi lễ.

Mắt Tần Lâm híp lại, Hoắc Trọng Lâu không mặc sắc phục Lý Hình Bá Hộ, thậm chí không phải là mũ tròn giày đen, áo nâu của Khoa Quản Sự trước kia mà là mặc y phục Đông Xưởng Lãnh Ban.

Trước đây không lâu trong vụ án Phò mã bệnh lao, Phùng Bảo và Tần Lâm đạt thành giao dịch, một điều trong đó là cho Hoắc Trọng Lâu thay thế Trần Ứng Phượng, làm Đông Xưởng Lý Hình Bá Hộ.

Bây giờ xem ra không những Phùng Bảo không hề thực hiện cam kết mà lão còn giảm Hoắc Trọng Lâu một cấp, từ Khoa Quản Sự trở về Lãnh Ban.

Trong lòng Tần Lâm nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt không để lộ chút nào, cố ý làm ra vẻ kinh ngạc nói:

– Lão Hoắc, tại sao ngươi lại trở về làm Lãnh Ban vậy?

Sắc mặt Hoắc Trọng Lâu ngượng ngùng, cúi đầu khó trả lời.

Bất quá đã có người đáp thay y, mấy tên sai dịch cười cợt nhả nói:

– Có người bưng chén cơm Phùng Đốc Công, lãnh lương Phùng Đốc Công nhưng lại hướng ngoại cấu kết với người khác. Đây gọi là ăn cây táo rào cây sung, làm sao có thể có kết quả tốt được?

Hoắc Trọng Lâu nghiến răng ken két, y cũng không ngờ rằng Phùng Bảo nói lời rồi lại ăn lời như vậy. Trước đây không lâu lão lấy lại chức Khoa Quản Sự của y, đuổi y xuống làm Lãnh Ban như trước. Thà là bị cách chức còn hơn, hiện tại ở lại Đông Xưởng không trên không dưới, quả thật là trò cười cho người ta.

Chẳng qua là y và hai người Điêu, Hoa có suy nghĩ giống nhau, bây giờ Tần Lâm đã mất đi chỗ dựa lớn Trương Cư Chính, còn có thể chống lại Phùng Bảo được sao? Nếu như lúc này tới cầu cứu hắn, chẳng phải là càng thêm loạn sao?

Cho nên Hoắc Trọng Lâu cũng không nói chuyện này với Tần Lâm.

Phù…

Tần Lâm thở ra một hơi thật dài, nhìn chiêu bài chữ vàng Đông Tập Sự Xưởng bên ngoài, bốn chữ to Tinh Trung Báo Quốc trên vách bên trong, cười lắc đầu một cái.

Trong quan trường đối chọi tranh chấp với nhau có thua có thắng, lừa gạt qua lại cũng có rất nhiều. Nhưng thông thường hiệp nghị giao dịch đã đạt thành sẽ được thi hành răm rắp không sai, nếu không mọi người vĩnh viễn không cần thỏa hiệp, bất cứ lúc nào cũng ra sức đấu với nhau một mất một còn cho đến cùng.

Rõ ràng lúc trước Phùng Bảo đã đáp ứng, nhưng khi thời cuộc hơi có biến hóa lão lập tức trở mặt nuốt lời, không những không thực hiện cam kết ngược lại còn giáng Hoắc Trọng Lâu một cấp, đây rất rõ ràng là xem Tần Lâm như một kẻ ngốc.

Trên thực tế trong lòng các vị sai dịch Đông Xưởng đứng ở cửa, quả thật Tần Lâm chẳng khác nào kẻ ngốc.

Tý Khoa Quản Sự Lưu Nhất Đao cau mày lắc đầu một cái, Tần Lâm Tần Thiếu Bảo này xử án như thần, cũng không giống như người đầu óc không tỉnh táo, vì sao cũng có lúc ngớ ngẩn như vậy?

Đây là đại lộ, người đi đường lui tới rất nhiều, thấy cảnh tượng trước cửa Đông Xưởng như vậy không nhịn được thò cổ ra nhìn, nhưng lại không dám tiến tới quá gần, e sợ sẽ rước họa vào thân.

Cẩm Y Vệ chận cửa Đông Xưởng, đây chính là chuyện hết sức hoang đường trăm năm có một.

Phùng Bảo xử lý chính vụ nội đình ở trung tâm Ty Lễ Giám, nằm ở góc Đông Bắc hoàng thành, cách Đông Xưởng cũng rất gần, nghe thấy chuyện này bèn ngồi kiệu lớn mười sáu người khiêng chạy tới nhanh như cơn lốc.

Nói gì lão cũng không dám tin tưởng, Tần Lâm đã mất đi chỗ dựa lại dám đánh tới cửa nhà mình…

Thật nhiều sai dịch Đông Xưởng hung thần ác sát mở đường, mười sáu tên kiệu phu tráng kiện vạm vỡ khiêng kiệu, tám tên tiểu thái giám thanh tú vịn đòn kiệu sơn son, phía sau lại là nhiều đội quan binh Kỳ Thủ vệ đầu đội thiết khôi hồng anh, tay cầm trường mâu sắc bén. Nghi thức rình rang như vậy so ra cũng chẳng kém gì Giang Lăng Thủ Phụ Trương Cư Chính trước kia.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv99.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Cẩm Y Vệ Đại Minh – Quyển 1
Cẩm Y Vệ Đại Minh – Quyển 2 (Full)
Cẩm Y Vệ Đại Minh – Quyển 3
Cẩm Y Vệ Đại Minh – Quyển 4 (Full)
Cẩm Y Vệ Đại Minh – Quyển 5 (Update Phần 20)
Thông tin truyện
Tên truyện Cẩm Y Vệ Đại Minh - Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc
Tình trạng Truyện đã hoàn thành
Ngày cập nhật 26/11/2025 03:33 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Bao giờ hết bão - Tác giả Lituchi
Yên đến chỗ làm như thường ngày dù vẫn còn chút buồn ngủ. Đêm qua 2 vợ chồng quần nhau đến 2h sáng. 4 tiếng đồng hồ hết đụ lại địt sáng nay xuống giường chân cô còn hơi run. Vậy mà Lẫm vẫn đúng giờ dậy thể dục. Thu còn cách đó 1 đoạn, hôm nay cô đến sớm hơn mọi ngày vì 2 con đã...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Phá trinh lỗ đít Truyện bú lồn Truyện sex phá trinh Truyện xã hội
Tuyết Vân
“Ting... Ting...” Tiếng còi xe phía sau kéo bà Tuyết quay về thực tại. Nãy giờ, bả hồi tưởng về buổi tối định mệnh 4 năm trước, cũng là bắt đầu cho những buổi hẹn lén lút, những lần làm tình vụng trộm đầy đam mê suốt 1 năm ròng, trước khi chồng bà ra tù. Mãi suy nghĩ, bà Tuyết...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ máy bay Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện liếm lồn
Cuckold hạng nặng
Kể từ ngày nhìn thấy thằng Đức dụ dỗ con Tâm làm chuyện người lớn, con thú dâm dục trong người tôi lại trỗi dậy. Tôi như một lần nữa sống lại những ngày tháng đầy kích thích, khi mà cả gia đình tôi bị thằng Thanh đùa bỡn như nô lệ, thỏa mãn nhu cầu tình dục của nó. Tôi đi mua thêm 2...
Phân loại: Truyện sex dài tập Cho người khác đụ vợ mình Đụ mẹ bạn Truyện 18+ Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện liếm đít Truyện liếm lồn Truyện người lớn Truyện sex cuckold Truyện sex mạnh Truyện sex nặng
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba