– Ừm, không tệ…
Tần Lâm cũng tán thành phán đoán của Lục Viễn Chí, bây giờ là đầu giờ Thân, cũng chính là ba giờ chiều, cách thời gian án phát tám tiếng, hoặc là bốn canh giờ, đủ các dấu hiệu trên thi thể đều phù hợp phán đoán này.
– Bất quá…
Tần Lâm lại sờ sờ mũi…
– Ta bảo đệ tìm đặc điểm của người chết, cứ theo như đường lối mà chúng ta phá vụ án phân thây ở Kỳ Châu…
Lục mập đang đắc ý, lập tức ngưng cười, xụ mặt xuống ủ rũ nói:
– Tần ca, tiểu đệ nào có bản lĩnh này. Không phải là đã giải phẫu rồi sao, hay là huynh tự xem đi.
Dứt lời, Lục mập liền cười cợt nhả đẩy Tần Lâm ra phía trước.
Y thuật Lục Viễn Chí rất giỏi, nhưng triều đình không cho tàn hủy thi thể, Trung y cũng không có thói quen giải phẫu. Lục Viễn Chí đi theo Tần Lâm lâu như vậy, động thủ giải phẫu, phán đoán nguyên nhân cái chết cùng thời gian tử vong là không thành vấn đề, nhưng muốn căn cứ tình huống kiểm nghiệm thi thể, phán đoán người chết có bệnh tật gì khi còn sống, y còn chưa có bản lĩnh này.
Nếu như là bình thời, Tần Lâm còn muốn dạy dỗ tên mập đôi câu, lúc này thời gian tương đối cấp bách, hắn cũng không dài dòng, lập tức cầm dao mổ trong tay tên mập, tới bên thi thể bắt đầu động thủ.
Lục Viễn Chí đã làm xong phần lớn công việc, Tần Lâm tiết kiệm được rất nhiều chuyện. Trước hết hắn mở cổ họng người chết ra xem qua, sau đó cắt phổi và tim ra quan sát cẩn thận, lại kiểm tra tuần tự đến các cơ quan gan, dạ dày…
Cái yêm, thương nhân buôn ngựa cùng dân chúng vây xem thấy cảnh tượng này, nhất thời toàn thân trên dưới nổi da gà, lúc này liền có không ít người bị dọa sợ đến mức chạy về nhà, không dám ở lại chỗ này nữa.
Hoàng Gia Thiện cùng nha môn bộ khoái, Cẩm Y Hiệu Úy vô cùng bội phục Tần Lâm, thân là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, chưởng Bắc Trấn Phủ Ty, cao quan chính tam phẩm cẩm y, không ngờ rằng đích thân động thủ kiểm nghiệm thi thể ở chỗ này. Hiện nhiệm Lưu Thủ Hữu Lưu Đô Đốc, quá khứ Chu Hy Hiếu Chu Đô Đốc, không ai dám làm.
Cho dù là Chưởng Hình Thiên Hộ Từ Tước cùng Lý Hình Bá Hộ Trần Ứng Phượng Đông Xưởng hung danh vang dậy, hai người này tra khảo phạm nhân, gài tang vật hãm hại, ép cung… có thể nói là có muôn ngàn thủ đoạn, nhưng bảo bọn họ động thủ kiểm tra tâm can tỳ phế thận của người chết, e rằng sẽ rất khó.
Pháp y kiểm nghiệm cơ quan nhiễm bệnh của người chết đơn giản thuận tiện hơn thầy thuốc lâm sàng kiểm tra bệnh tình bệnh nhân rất nhiều, không cần mượn dụng cụ, không cần vọng văn vấn thiết gì cả, chỉ cần động thủ mổ ra xem là được, cho nên nhanh hơn rất nhiều.
Tâm can phế đều không có vấn đề lớn lao gì, hoặc có thể nói vấn đề không rõ ràng, không có giá trị thực tế đối với hiện tại cấp bách xác định thân phận người chết…
Bất quá ước chừng thời gian một nén nhang, Tần Lâm đã có được kết luận sơ bộ, phát hiện vấn đề ở dạ dày người chết.
Hắn mổ phanh dạ dày ra, sau khi lấy hết nội dung trong đó, rửa sạch dạ dày, lộn trái ra, ổ bệnh phá đỏ muốn thối xuất hiện trước mắt.
Hoàng Gia Thiện thấy vậy đầu tiên là ghê tởm, tiếp theo giật mình:
– Ủa, dạ dày người này bị thối một miếng nhỏ.
– Đây là loét… à, gọi là đau dạ dày, ăn uống thất thường, bệnh nhân sẽ bị ợ chua, trong dạ dày có triệu chứng đau nóng…
Tần Lâm quay đầu lại, ánh mắt đảo qua trong đám người, hỏi đầu ghẻ:
– Ngươi có biết tên Tiểu Đao Thủ nào có những triệu chứng này, chính là thường đau bụng, cổ họng miệng toát ra nước chua, lúc phát tác có thể sẽ dùng vật cứng đập vào vị trí bụng trên. Ăn các loại thức ăn có chất kiềm, triệu chứng này sẽ giảm bớt một ít…
Lời còn chưa nói hết, đầu ghẻ còn đang suy nghĩ, tên cái yêm mặt thẹo bị thương nhân buôn ngựa đánh đã bật thốt:
– Ủa, đó không phải là Tiểu Đao Chu ở dốc Lưu Ly sao? Lúc trước chính là y tịnh thân cho ta, nhà y còn có một con chó vàng rất dữ… Đúng rồi, Tần tướng quân gặp y lúc nào vậy? Ôi, cái miệng của ta…
Mặt thẹo sợ hãi tự tát mình một cái. Vốn y thấy toàn bộ quá trình Tần Lâm giải phẫu thi thể, phát hiện bệnh, nói lên triệu chứng khi còn sống của người chết, cho nên trả lời câu hỏi của hắn. Nhưng thấy Tần Lâm nói vô cùng chính xác triệu chứng bệnh của Tiểu Đao Chu trước kia, y cảm thấy dường như Tần Lâm đã gặp Tiểu Đao Chu.
Hoàng Gia Thiện, nha dịch Ngọ Tác Uyển Bình huyện lộ vẻ hoảng sợ, từ dấu hiệu bệnh rất nhỏ trên thi thể tra biết được triệu chứng trước đó, theo đó lần mò tìm được thân phận người bị hại, thủ đoạn phá án của Tần Lâm quả thật quỷ thần khó lường.
Việc này không nên chậm trễ, Tần Lâm sai người đem thi thể không đầu trở lại phòng xác Uyển Bình huyện, còn mình và Hoàng Gia Thiện dẫn người còn lại chạy thẳng tới chỗ của Tiểu Đao Chu ở dốc Lưu Ly.
Mới vừa đi tới cửa liền nghe thấy chó sủa một trận hung mãnh, một con chó vàng lớn giương nanh múa vuốt từ trong sân đầu lao thẳng ra, làm cho hai tên Hiệu Úy đi đầu giật mình không nhỏ.
– Đại Hoàng, trở lại cho ta!
Nữ chủ nhân từ trong sân chạy ra nắm lấy dây cột chó, đá cho nó mấy cái, cũng không có ngẩng đầu lên:
– Lão Chu nuôi con chó chết này thật là hung dữ, chỉ phục một mình y, ngay cả ta cũng giữ nó không được…
Chó vàng bị chủ nhân quát cũng không sủa nữa, nhưng vẫn tràn đầy địch ý đối với đám khách không mời mà đến này. Nhất là hai người Tần Lâm và Lục Viễn Chí, nó nhìn chằm chằm, nhe răng toét miệng, mũi hít hít, phát ra tiếng gầm gừ nho nhỏ.
Tần Lâm nhìn thấy bộ dáng chó vàng như vậy, ánh mắt liền híp lại, tựa hồ nghĩ tới điều gì.
Thê tử lão Chu ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn thấy người tới là quan viên Cẩm Y Vệ, còn có Hoàng Huyện Lệnh Uyển Bình huyện, nhất thời tim đập thình thịch, tỏ vẻ khép nép nói:
– Các ngươi… các ngươi chớ bắt người bừa bãi, lão Chu nhà ta cũng không có vi phạm lệnh cấm đi tịnh thân cho người khác.
Hoàng Gia Thiện đưa mắt ra hiệu, địa bảo tiến lên hỏi:
– Đại tẩu Chu gia, không phải như nàng nghĩ, hôm nay phát hiện một cỗ thi thể trong giếng nước ở chợ ngựa…
Lấy đồng tiền bình an tìm được dưới giếng nước cho Chu đại tẩu xem, tròng mắt nàng lập tức sững sờ, đặt mông ngã ngồi dưới đất, đôi môi không tự chủ được run rẩy:
– Trời ơi, đồng tiền này là lão Chu mang theo bên người, sợi chỉ đỏ này là tự tay ta xỏ cho y…
Dứt lời, nàng cất tiếng kêu trời kêu đất gào khóc.
Dường như chó vàng cũng biết chủ nhân bất hạnh, lo lắng vòng tới vòng lui, thỉnh thoảng nhìn Tần Lâm cùng Lục Viễn Chí nhe răng toét miệng, Lục mập bị dọa sợ đến cứ tránh mãi. Rốt cục chọc cho Tần Lâm không kiên nhẫn, hung hăng trợn mắt nhìn nó một cái, con chó kia khẽ kêu một tiếng, cụp đuôi lui hai bước.
Mấy nữ quan vội vàng tiến lên an ủi Chu đại tẩu, rất nhanh hỏi thăm tình huống.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cẩm Y Vệ Đại Minh - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện bóp vú |
Tình trạng | Update Phần 100 |
Ngày cập nhật | 23/10/2025 03:33 (GMT+7) |