– Buông ta ra, thật là đáng ghét!
A Sa muốn ra đi xem thử người bị hại có phải Chu Lão Hàm cùng Cẩu Đản hay không, lại bị Tần Lâm níu lấy cổ áo của nó, bất kể giãy giụa thế nào, Tần Lâm vẫn không buông tay.
Nó oán hận trợn mắt nhìn Tần Lâm một cái, tỏ vẻ căm phẫn bất bình: Nếu không phải cố kỵ bộ y phục màu cánh sen này là Thanh Đại tỷ tỷ cho, sợ bị tên bại hoại này xé rách, còn lâu mới giữ được ta.
Chợt khóe miệng Tần Lâm khẽ nhếch lên, nở một nụ cười lạnh lẽo trào phúng, sau đó hắn buông A Sa ra, không nói một lời chui ra xe ngựa.
A Sa vừa sửa sang lại y phục bị Tần Lâm kéo loạn, vừa dắt Đại Hoàng đi ra ngoài, chu cái miệng nhỏ nhắn oán trách:
– Đáng ghét, thiếu chút nữa xé rách y phục người ta…
Đám người Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực cùng Thích Kim đều mặt đỏ tới mang tai, một bé gái đáng yêu mắt ngọc mày ngài từ trong xe ngựa Tần Lâm đi ra, còn nói y phục thiếu chút nữa bị hắn xé rách, Tần trưởng quan của chúng ta thật là cầm thú.
Lý Trưởng Chu Dụ Đức chỉ nói chuyện với Cẩm Y Vệ, Vương Tượng Càn bị y bỏ mặc một bên, ngây người ra đó, khiến cho vị Tri Châu Đại lão gia này vô cùng lúng túng.
Vương Tượng Càn nhìn thấy Tần Lâm vừa mang theo chó vừa đồng hành với nha hoàn nhỏ tuổi xinh đẹp, không khỏi thầm thóa mạ khinh bỉ một phen trong lòng. Nhưng nhìn lại hiện tại phe mình thế cô lực bạc, tất cả các hương dân đang trợn mắt nhìn mình, cũng không có biện pháp khác, không thể làm gì khác hơn là chắp tay một cái thi lễ:
– Xin hỏi vị trưởng quan này phải chăng là Bắc Trấn Phủ Ty Tần tướng quân? Bản quan Vương Tượng Càn, thân là quan phụ mẫu bản địa, không thể giáo hóa an dân cho nên có án mạng phát sinh, thật sự là xấu hổ vô cùng.
Bắc Trấn Phủ Ty Tần tướng quân? Dân chúng nghe câu này lập tức mặt lộ vẻ vui mừng, bất quá cũng có một số người nghi ngờ: Tần tướng quân qua lời kể của Chu Lão Hàm tinh minh cường kiện, mắt thần như điện, tựa hồ không phải là dáng vẻ giống như thiếu gia nhà giàu độc ác như vậy.
Tần Lâm tỏ vẻ lạnh lùng, ánh mắt nhìn trời, bất âm bất dương nói:
– Vương phụ mẫu làm quan tốt, chân chính là yêu dân như con, ngày hôm qua bản quan đến Kế Châu còn muốn tới cửa bái phỏng, lại nghe nói Vương phụ mẫu không có ở trong nha môn, đã đi thúc giục tiền lương. Chậc chậc, quả là giỏi thật, thật sự là một viên năng lại của quốc triều.
Lời nói này mang theo ẩn ý, khiến cho Vương Tượng Càn đỏ mặt. Mấy tên thân tín Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực cũng ra vẻ chó cậy thế chủ, cười hăng hắc nhìn Vương Tượng Càn.
Đúng là quan địa phương cùng Cẩm Y Vệ không phải là một hệ thống, quan văn chính đồ cũng xem thường những vũ phu này, nhưng Tần Lâm là chính tam phẩm Chỉ Huy Sứ bởi vì công việc đi ngang qua, tòng ngũ phẩm Tri Châu Vương Tượng Càn coi như nể mặt một chút, tốt xấu gì cũng nên nghênh đón hắn một phen mới phải. Nhưng y không đón, hiện tại gió đã xoay chiều, nơi Vương Tượng Càn cai trị xảy ra án mạng, Tần Lâm có thể đối tốt với y sao? Năm mơ!
Vương Tượng Càn xấu hổ đỏ mặt, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là cứng rắn chống lại:
– Tần tướng quân chấp chưởng Bắc Trấn Phủ Ty, tra xét đại gian ác nghịch, dường như án mạng xảy ra nơi bản quan cai trị còn chưa tới phiên Tần tướng quân quản?
Tần Lâm còn đang trầm ngâm sờ mũi, Chu Dụ Đức đã đưa mắt ra hiệu, dân chúng già trẻ lớn bé lập tức quỳ rạp một mảng lớn, kêu oan vang cả trời đất:
– Cầu xin tướng quân chủ trì công đạo, ông cháu Lão Hàm rõ ràng là bị bức tử, hết sức đáng thương.
– Tần tướng quân gương sáng treo cao! Dân chúng chúng ta sợ quan phủ nhất, bình thời ngay cả nha dịch cũng không dám đắc tội, nếu không phải là hai ông cháu Lão Hàm bị chết quá oan uổng, làm sao dám tranh chấp với Đại lão gia bản châu.
– Lão Hàm từ kinh sư tìm tôn nhi trở lại, thường nói với mọi người về ân đức của tướng quân, còn lập trường sinh lộc vị ở nhà thờ ngài. Hiện tại hai ông cháu họ chết thê thảm, cũng chỉ có thể cầu xin ngài chủ trì công đạo!
Thật sự là hai ông cháu Chu Lão Hàm! May là Tần Lâm vui giận không để lộ ra ngoài mặt, lúc này khóe mắt đang giật giật kịch liệt. Mà A Sa tay dắt Đại Hoàng đang chu miệng, cơ hồ sắp khóc. Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực cùng một đám thân binh Hiệu Úy, thần sắc tất cả đều ảm đạm.
Tần Lâm hít sâu một hơi, cố gắng trấn định tinh thần, nhìn Vương Tượng Càn cười lạnh hai tiếng, dùng sức vung tay áo bào Phi Ngư phục lên:
– Vương phụ mẫu mời! Chu Cẩu Đản từng bị Bạch Liên tà giáo bắt đi, muốn cưỡng ép thiến hoạn, chuyện này là án phản nghịch mà Bắc Trấn Phủ Ty chúng ta xử lý. Hôm nay ông cháu Chu gia đột nhiên ngộ hại, nghi có liên quan cùng Bạch Liên tà giáo, bản quan chức trách tại thân, không thể không quản!
Dứt lời Tần Lâm không để ý tới Vương Tượng Càn nữa, mời Chu Dụ Đức dẫn đường, sải bước đi nhanh về phía địa điểm án phát.
Tất cả dân chúng xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm, theo sau bàn tán ầm ĩ:
– Hừ, lần này tên hôn quan kia sẽ bị cách chức điều tra. Ngày hôm trước còn nghe Chu Lão Hàm nói, Tần tướng quân ngay cả Tổng Đốc, Thị Lang cũng có thể lật đổ, vị Vương phụ mẫu này của chúng ta đã là cái thá gì!
– Ôi, chúng ta là dân chúng thấp cổ bé họng, chỉ vì muốn đòi lại công bằng cho Chu Lão Hàm, bình thời ai mà không muốn sống, dám đi chọc Đại lão gia bản châu? Cũng vì Vương phụ mẫu quá tai tiếng, dám bất kính với quỷ thần, còn hủy đi Phật tượng, cưỡng ép thu tiền lương, lần này chính là Phật gia trách phạt, bắt y phải chịu tội với Tần tướng quân, coi như mất chức, chắc chắn xui xẻo.
Một người trẻ tuổi trán dán thuốc dán, trên đầu vai có một con sóc nhảy nhót chơi đùa, tỏ ra thương cảm lắc đầu một cái:
– Chu Lão Hàm cũng thật là, hai lần trước gặp dữ hóa lành gặp hung hóa cát, đều là Phật gia phù hộ lão trong u minh, vì sao có thể bất kính thần Phật như vậy? Cho nên không thể nào tránh thoát lần tai kiếp thứ ba này.
Dân chúng nghe vậy, rối rít gật đầu khen phải.
Bọn họ không chú ý thấy, Lục Viễn Chí rơi lại phía sau đội ngũ cẩm y quan giáo, nhìn như đang nói chuyện với Thích Kim hết sức bình thường, trên thực tế đã lặng lẽ nhớ kỹ hết thảy đối thoại của bọn họ.
Tần Lâm được Chu Dụ Đức dẫn đi về phía nơi phát hiện vụ án, dọc trên đường đi hỏi thăm tình huống, làm như vô ý hỏi thăm về Tri Châu Vương Tượng Càn.
Dĩ nhiên Chu Dụ Đức rất vui lòng nói những chuyện này, gật đầu khom người nói:
– Vốn là chúng ta làm Lý Trưởng không nên nói Đại lão gia bản châu không đúng không phải, nhưng nếu tướng quân hỏi tới, tiểu nhân cũng không dám giấu giếm. Thật ra thì Vương phụ mẫu này làm quan coi như thanh liêm, chỉ là tính khí cao ngạo một chút, làm việc hơi nóng nảy gấp gáp. Lần này ông cháu Chu Lão Hàm vì bị thúc ép tiền lương, cho nên bị y bức tử.
…
Còn tiếp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cẩm Y Vệ Đại Minh - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện bóp vú |
Tình trạng | Update Phần 100 |
Ngày cập nhật | 23/10/2025 03:33 (GMT+7) |